NGÀY TRỞ VỀ
Con cảm nhận niềm hạnh phúc khi được sống trong những giây phút an vui của tình người ấm áp. Được về Tu viện nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên con tham dự khóa tu. Khác với những lần trước, không khí có vẻ sinh động hơn vì số lượng các bạn thiền sinh về đông hơn. Con cảm thấy thật vui vì ngày càng có nhiều bạn trẻ biết đến Phật Pháp, được quí Thầy cô ươm mầm và chăm sóc hạt giống bồ đề cho chính mình thay vì đi tìm những thú vui bên ngoài. Ngày về, chúng con được sinh hoạt tập thể, được vui chơi, được nhảy sạp mà, với người sinh ra và lớn lên ở thành phố như con thì chưa từng được cảm nhận về những trò chơi dân dã và mộc mạc như thế. Con như được sống lại với nét văn hóa của dân tộc. Sau khi khất thực và ăn chiều cùng nhau, chúng con được tụng một thời kinh và ngồi thiền trong mười phút. Lần đầu biết về thiền, với con thật lạ lẫm, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Mười phút mà cảm giác cứ như mười giờ đồng hồ trôi qua. Trong khi mọi người tập trung theo dõi hơi thở, thì con, có lẽ là người "lạc loài" nhất, cứ nhìn xung quanh để xem có ai giống mình. Cứ như thế đến hai, ba phút, nhắm mắt rồi mở mắt liên tục. Có lẽ vì chưa quen và sự hiểu biết còn nông nên lợi ích từ việc theo dõi hơi thở của con chưa được thực tập chuyên chú. Cho đến một lúc ý bớt lăng xăng, tâm được định tỉnh con bắt đầu về với thực tại, nhìn lại chính mình thì mới thấy những giây phút ấy quý báu biết bao. Nếu con cố gắng thực tập theo dõi hơi thở tốt hơn thì có lẽ sẽ thấy được sự yên tịnh như thế nào, thấy được thân tâm mình an lạc ra sao, thấy được sự thanh thản và buông bỏ những phiền não và khổ đau của cuộc sống, tìm lại được niềm hạnh phúc cho chính mình. Ấn tượng nhất trong con vẫn là buổi thiền trà ấm áp, chúng con được xếp ngồi thành vòng tròn, được quay quần bên nhau, được thưởng thức hương vị chát nhẹ của từng ngụm trà, chan hòa với vị ngọt thanh của bánh kẹo, được giới thiệu bản thân với mọi người, giúp chúng con có thêm được kĩ năng sống cởi mở hơn. Con còn nhớ, khi Thầy Viện chủ dẫn lời khai mạc khóa tu bỗng nhiên thầy dừng lại trong vài giây và tiếp lời: "Thầy vẫn còn thấy ánh đèn của những chiếc điện thoại sáng lên, như vậy các bạn đã thực sự có mặt cho nhau hay chưa?". Chúng con đã sống theo thói quen bị chi phối bởi công nghệ ngày càng hiện đại, đã tạo dựng trong chúng con lối sống thờ ơ, vô cảm mà quên mất xung quanh còn biết bao nhiêu điều bổ ích. Chúng con được ngồi đây, giây phút này được có mặt cho nhau là khoảng thời gian chúng con cảm nhận được sự hạnh phúc và niềm an lạc, sự gần gũi hòa đồng của các bạn thiền sinh, mà ở xã hội tấp nập bên ngoài chúng con hiếm khi có được những khoảnh khắc quý báu ấy. Bởi chúng con hiểu được rằng, ngồi tại đây đã là một nhân duyên rất lớn. Đâu đó vẫn còn những người cũng muốn được như chúng con nhưng điều kiện không cho phép để có mặt trong khóa tu và có mặt cho nhau. Bên cạnh đó, nhân duyên còn lớn hơn khi chúng con được đón nhận sự dẫn dắt của thầy qua một bài pháp thoại với chủ đề xoay quanh năm chữ "H":
" Năm chữ H trong con
Sẽ vẫn luôn còn mãi
Học- Hiểu- Hành- Hiệu quả
Để Hoàn thiện bản thân".
Mỗi con người đều được học từ lúc còn trong bụng mẹ cho đến khi trưởng thành. Mục đích của việc học là để làm người, học để mở rộng hiểu biết, học để tích lũy đạo đức và học để đối nhân xử thế. Sơ khai thì phải học từ cái lý thuyết cho đến thực hành. Đó là những phương pháp đối với trường học văn hoá. Ngược lại cũng có khi con người trong chúng ta thực hành xong mới rút ra được "bài học lý thuyết" cho bản thân. Có khi cái lý thuyết ấy lại là "bài học nhớ đời" trong cuộc sống. Thầy khuyên chúng con phải biết năng lực thực chất của bản thân để áp dụng phù hợp với công việc và thực hành một cách hiệu quả, để hoàn thiện mình hơn.
Trong khóa tu, chúng con được chia thành những gia đình pháp đàm nhỏ - nơi chúng con được gắn kết với quý thầy và quý sư cô để được chia sẻ những khuất mắc trong cuộc sống hằng ngày. Con là đứa con "rơi rớt" của gia đình "Hoa hướng dương" và may mắn thay khi chúng con được nghe chia sẻ bởi Sư cô (con không nhớ tên): "Những điều mình càng sợ, mình sẽ không thành công. Hồi đó, khi mới vào chùa, cô sợ nhất học Kinh Lăng Nghiêm, mà càng sợ lại càng không thuộc, cho đến khi thầy khảo là quên hết trơn". Những lời chia sẻ giúp chúng con phải tự tập cho mình sự bình tĩnh và tự tin trong mọi môi trường và mọi hoàn cảnh. Sống có bản lĩnh, mạnh mẽ để có thể có thể đương đầu với mọi chông gai, thử thách.....
Và rồi, chuyến bay mang tên "Có mặt cho nhau" của "hãng hành không Khánh An Airline" cũng đã hạ cánh an toàn và thành công viên mãn. Dẫu biết có hợp rồi sẽ có tan, nhưng giờ phút chia tay trên nét mặt của mỗi thiền sinh vẫn không thể giấu đi sự buồn và vương vấn. Chúng con đã được bay trong niềm vui và hạnh phúc. Chuyến bay đã nhấc bỗng chúng con lên bầu trời giáo pháp, làm rơi rụng phần nào những nỗi buồn, những phiền não, những nỗi đau trong con. Khoá tu đã đưa chúng con đến phương trời mới, hai mươi bốn giờ được sống lại với chính mình, cách ly thế giới bên ngoài phồn tạp, giúp buông bỏ mọi âu lo, cho chúng con một nguồn năng lượng dồi dào để bắt đầu một tuần học tập và làm việc hiệu quả. Đâu đó trong cuộc sống, vẫn có biết bao người với bao bộn bề, lo toan muốn tìm những phút giây tĩnh lặng mà không có được. Ngay như chúng con, đến một lúc chùn chân, mệt mỏi, vẫn còn nơi để có thể quay về và sống với chính mình!
Ngô Huỳnh Trâm - Liên Trâm