Nhân đọc "Giao chuyển"
Sáng nay, vào trang Khánh An đọc được bài thơ "Giao chuyển" của Thầy Viện chủ, khiến lòng con trào dâng niềm cảm xúc. Biết là con đang có cảm xúc về Đức Phật và về nguồn cội Rồng -Tiên, nhưng lời "Giao chuyển" thật sâu lắng và bi hùng khiến những người con Việt ở trời phương ngoại như chúng con đây càng cảm thấy nao nao hướng về Tiên tổ. Mấy mươi năm làm người lữ khách nơi miền tuyết trắng - quê hương của nhạc sĩ thiên tài Fryderyk Franciszek Chopin - mỗi khi xuân về, hình ảnh làng quê Việt Nam lại ùa về trong tâm trí, và con lại nhớ đến bài thơ của cố mẫu chúng con, Cụ Nguyễn Thị Tân Phong (1925 – 1999). Bài thơ này con đã thuộc từ thửa bé, đã được chú em của con là một nhạc sĩ, đã phổ nhạc thành khúc ca.
Chắc là khó có thể nghĩ ra điều gì để họa lại bài "Giao chuyển" của Thầy, con lại nghĩ đến bài thơ của Mẹ, xin được gửi đến Thầy như sự chia sẻ niềm xuân.
PT. Viên Đức (Warszawa)
MÙA XUÂN MỚI
Đất mềm dịu trải ra ngàn vạn lối
Cây non xanh bát ngát bọc chân trời
Chim réo rắt đàn ca bên búp mới
Nghe đâu đây rạo rực khắp muôn loài.
Hơi gió ấm nâng hồn hoa bừng tỉnh
Màn mưa bay như khói phủ mong manh
Đây, lộng lẫy một mùa xuân huyền diệu
Đây, lòng ta chan chứa biết bao tình!
Mùa tươi đẹp gợi say hồn lữ thứ
Cùng thiên nhiên nhịp lời ca bất hủ
Giọng khô khan, nhạc điệu ngập ngừng run
Xuân đến mãi, hương mùa xuân vẫn cũ.
Ta khao khát Một Mùa Xuân Rất Mới
Địa Cầu Êm nương bóng Thái Dương Tươi
Và nhân loại reo vui tình thân ái
Hương hoa xuân thơm ngát ở LÒNG NGƯỜI.
1946 – NTTP