TRĂNG SÁNG HIÊN NGOÀI
Anh thấy không mây trời lồng lộng
Công Thầy anh, anh xem rộng bao nhiêu
Tạo tự, giáo nhơn sớm nắng tối chiều
Ơn Phật, tình Thầy lấy gì đong đếm?
Bước chân Thầy đi, đi trên sỏi đá
Thân Thầy đau mà tâm vẫn an nhiên
Là phàm tướng mà chí nguyện nhân hiền
Ánh nhìn nghiêm nhưng lòng đầy độ lượng.
Đá không mài sao thành đá quí
Tu không rèn sao tự thể trang nghiêm
Lời dạy răn sao bị ghét, bị hiềm
Ôi, những khối trần tâm chưa mở mắt.
Có những đêm nằm chưa trọn giấc
Bỗng giật mình lau vội giọt lệ buồn
Hiên ngoài trăng sáng, một hồi chuông
Con mỉm cười, Thầy ơi trời đã sáng.
Trung Nhã
VẲNG NGHE
Anh thấy sao khi anh khôn lớn
Bên mẹ cha đầy đủ áo cơm
Tâm không lo toan, trí chẳng mỏi mòn
Cứ thế lớn dần bằng công cha nghĩa mẹ.
Anh có nghe chăng nơi miền cao lộng gió
Một ấu nhi đã sớm vào chùa
Hôm sớm kệ kinh ngày đêm tần tảo
Tương chao từng hủ, nhang từng bó phát hành.
Thân cô vạn dặm tầm sư học đạo
Hoa lệ thị thành viễn xứ xa xăm.
Mấy mươi năm có, tầm nghiên Đạo lý
Khánh An sừng sửng dáng đứng ngàn năm.
Trong tôi vẳng nghe niềm vui bất tận
Rủ hết vạn duyên chỉ lo sửa mình
Bốn ơn mang nặng bạn ơi xin nhớ
Ba nghiệp sạch trong ấy bản chân kinh.
Trung Hòa.