CHÉN TRÀ KỶ NIỆM
Trí Phật sáng người như trăng tỏ
Thân Phật thanh tịnh như lưu ly
Phật ở thế gian thường cứu khổ
Tâm Phật không đâu không từ bi.
Ô! Thầy đây rồi. Xong lễ thế nào cũng xin được gặp. Mãn nguyện rồi. Thế nhưng, lễ đã xong mà nguyện vẫn . . .chưa mãn.
“Thầy ở chùa nào hả chị ?”. Một người bạn đứng bên trả lời Tu viện Khánh An. Vâng, phải đến thăm thầy.
Rồi một lần, bất ngờ được gặp, được trò chuyện với thầy, không phải tại Tu viện mà là Chùa Ấn Quang. Đó là một chiều chủ nhật, thầy về giảng pháp tại đây.
Kết thúc thời giảng, thầy đi thẳng ra xe. Cũng nhờ ngồi gần cửa nên dễ dàng đến gặp thầy. Cầm cuốn TMNT và LTLM bước ra phía trước. Dường như thầy cũng đón được một người già, chân yếu khó đi muốn đến gặp, nên thầy dừng lại. Bạch thầy, con pháp danh LA có một quyển kinh và một quyển sách kính biếu thầy. Thầy niềm nở cầm lấy, nói lời cám ơn và không quên mời về Khánh An.
Lệ Mai, cô Phật tử nhỏ con, trẻ trung thật tốt bụng, nghe nói mấy Phật tử già đi thăm thầy Khánh An, cô phát tâm cho xe đến đón. Bảy chị em bạn già ngồi ríu rít một lúc thì Khánh An hiện ra trước mặt. Đó là chiều mùng 3 tết năm tân mão. Một ngôi Tu viện còn đang xây dựng ngổn ngang. Tuy vậy, nơi Phật đường đã tương đối tươm tất để mỗi ngày chúng tăng hành trì và Phật tử tới lui tu niệm.
“Cô LA đến đó hả”. Ôi, niềm hạnh phúc trào dâng. Sao chỉ gặp một lần và chỉ hơn 1 phút tiếp xúc mà thầy vẫn còn nhớ pháp danh mình. Chưa hết, đến Khánh An được dùng cơm trong im lặng cùng đại chúng xuất gia, lại còn được gặp một vị Hòa thượng Nhật Bản đến chúc tết thầy – HT Daichi thì phải. Được Hòa thượng xoa trầm trên đỉnh đầu nữa. Nhiều hạnh phúc quá. Kể từ đó, con về Khánh An thường xuyên hơn.
Ngồi bên chiếc bàn tre, dưới tán cây hoa sữa, được thầy mời trà và giảng giải những thắc mắc Phật pháp. Còn nhớ hôm đó, tới gặp cháu Hằng, từ Đức về mang theo quà của Phật tử phương xa gửi cúng thầy. À, thầy còn làm đạo ở châu Âu nữa.
Một lần khác, về Khánh An thật sớm. Cứ ngờ ngợ không biết có gặp được thầy không. Thầy có đi đâu ra ngoài sớm không, thầy có đang hành trì không, thầy có bận Phật sự gì đó mà chưa tiếp khách không…? Con thật cảm động vì hạnh phúc. Vẫn chiếc bàn tre dưới tán cây hoa sữa, vẫn gió vi vu và chim cất tiếng ca trong sương sớm, Thầy ngồi đó bên chén trà nóng và lư trầm trước mặt tỏa hương. Đôi bàn tay chưa kịp chắp lại lễ thầy thì thầy đã mở lời chào, vẫn câu chào hôm trước “Cô LA đến đó hả”
Cái diễm phúc nhất, ấn tượng nhất của con khi đến Khánh An là được thầy mời chén trà nóng, thơm. Điều mà không phải đi đâu cũng được, ở đâu cũng có. Con không biết có bao nhiêu Phật tử có được diễm phúc này như con.
Chị Tuyết (Thường Chiếu) kể rằng, những năm khó khăn, đi làm gần Khánh An, sau giờ làm, chị thường ghé qua Tu viện để…. độ nhật qua ngày. Lúc đó Khánh An chưa xây dựng, phải lội sình vào chùa. Nghe mà thương chùa, thương thầy quá chừng.
Sáng nay đọc “Trái tim sương gió nói lời đạo tâm”, nghe tâm sự của mấy chú thợ hồ kể về thầy, về Tu viện, về quá trình xây dựng càng thấy thấm hơn: “Đã về nương tựa Tăng, con đang được soi sáng, dìu dắt và nâng đỡ”, càng hiểu nhiều hơn sự nghiệp của người làm đạo: “Xây dựng nên bốn chúng, nhiếp hóa được muôn loài”.
Người ta bảo 70 là cái tuổi “xưa nay hiếm”. Con nay đã vượt xa cái số 70 ấy nhiều rồi. Một chút kỷ niệm ghi lại dấu ấn về Khánh An. Kẻo không 2 chữ vô thường…
Quận 10, mùa Phật đản 2559 - 2015
PT. HTA – Liên An