Tu viện Khánh An

Vệt nắng trầm luân

Danh mục: 
Thơ - Văn

Có những lúc núi nhòa trong tuyết trắng

Hàng thông xanh cúi xuống cho gần mây

Bước thời gian dẫm nát bao tháng ngày

Cho tương lai dựng lại khung trời mộng.


Ai bảo em cỏ hoa không tình ý

Sỏi đá nào nâng đỡ bước ta đi

Mây nghiêng che ngang qua bóng xuân thì

Cho nhật nguyệt tìm nhau tình diệu vợi!


Trời cố quận em ngàn năm chờ đợi

Đất quê ta sương đầu ngõ chưa tan

Nỗi Ức Trai đã phủ bóng thời gian

Niềm Tiều Ẩn khắc khoải miền cổ độ.


Vệt nắng đi qua bóng chiều ở lại

Sương tuyết mơ hồ dấu cuộc trầm luân

Một tách trà nồng pháp giới mông huân

Mây trắng thong dong đường về cô lữ.


Trí Chơn