Tu viện Khánh An

Đã Về Đã Tới

Danh mục: 
Thơ - Văn



Vậy là bạn covid đã ghé thăm gia đình nhân loại tròn 4 năm rồi. Bạn đến chơi rồi ở lại thật lâu mà chưa chịu ra về. Bạn mang đến quá nhiều mất mát, đau thương cho mỗi người, mỗi nhà, mỗi quốc gia…và toàn nhân loại. Ở một góc nhìn khác, cá nhân con lại có phần biết ơn những nhân duyên được tạo nên nhờ sự có mặt của bạn.


Nhớ thời điểm Sài Gòn bị phong tỏa, tu viện Khánh An phát sóng thời khóa tụng kinh mỗi tối lúc 18:45. Đây là lần đầu tiên con nghe đến hai chữ Khánh An, để rồi mối duyên này cứ lớn dần về sau. Khi ấy con chưa biết gì về tu viện và tăng thân Khánh An. Lần đầu tiên được tham dự thời khóa tụng kinh tối, con như vỡ òa trong tim “Đây rồi. Đây đúng là pháp môn mình tìm kiếm lâu nay. Giờ thì đã tìm được rồi”. Vậy là cứ mỗi ngày kết thúc giờ làm việc lúc 18 giờ, con vội vàng ăn tối để kịp tham dự thời khóa. Vì còn nhiều vụng về nên con chưa biết thực tập sống chánh niệm, ngay cả bữa cơm cũng ăn rất vội vàng vì sợ trễ giờ phát sóng tụng kinh. Bỏ qua công việc bộn bề, bỏ qua tiếng còi xe cấp cứu chạy qua nhà mỗi ngày mấy bận, con chuyên tâm hành trì cùng tăng thân… Cảm nhận sự bình an nhẹ nhàng đến trong tâm mình. Cảm nhận sâu sắc, sống động sự vô thường của cuộc sống, biết ơn những nhân duyên đủ đầy để mình còn được “thở vào, thở ra…”. Con biết ơn Đức Thế Tôn, biết ơn Thầy và Tăng thân Khánh An. Suốt mấy tháng trời tham dự trực tuyến, con mong sớm hết dịch bệnh để được trở về Khánh An.


Thế rồi cũng đến lúc Sài Gòn được mở cửa trở lại, con nhắn tin cho thầy Quảng Thức xin được về tu viện chấp tác. Sau nhiều lần từ chối vì dịch bệnh vẫn còn diễn biến khó lường, một ngày nọ con cũng được thỏa lòng chạy về với Khánh An. Ôi từng góc ngách tu viện sao mà thương, mà thân quen quá đỗi. Cứ y như là con đang về nhà của con vậy. Con thường nghĩ rồi cười một mình “Tu viện của Tăng thân Khánh An mà sao cứ bảo nhà mình”. Rồi từ đó về sau, cứ mỗi cuối tuần là con chạy về “nhà” dọn dẹp, nhổ cỏ, trồng cây… Dù nhiều hôm trời nắng chang chang như đổ lửa, mồ hôi nhễ nhại rơi, lòng con vẫn đong đầy niềm hân hoan, an lạc vì đã về đến nhà của mình, về với những người thương, những cảnh vật mến… Lòng con lại ngân nga khúc hát.


Đã về, đã tới

Bây giờ, ở đây

Vững chãi, thảnh thơi

Quay về, nương tựa

Nay con đã về

Nay con đã tới

An trú bây giờ , an trú ở đây….

Chuỗi ngày chấp tác đem lại nhiều an lạc đã được bắt đầu với con là “tình cờ” như thế…

Từ An Thiền