Đẳng cấp nào cho nhau
Xin lỗi trước, vì nếu bên dưới dùng từ
hơi tế nhị. Hồi bé, khi xem một vở hài của Chú Việt Thảo, mình không có ấn
tượng tốt vì thấy rằng 'Người này là ông già dê', trong lòng một đứa nhỏ, như
mình. Cái nhìn chỉ tới đó, và kết thúc bằng thái độ phiến diện. Mình không cho
phép bản thân phải tìm hiểu thêm về người này. Sự vô tình ấy đã tạo nên một tư
duy thiếu chuẩn sát - mình đang cố tình không hiểu! Dường như, mình cũng lập đi
lập lại cái lỗi này đối với một vài mối quan hệ xung quanh. Cho đến khi hứng thú
để mở lòng... Cũng vậy, đối với Chú Việt Thảo, cho đến khi mình thấy cái tên
John Vu xuất hiện trên kênh của chú. John Vu hay tên gọi quen thuộc - Bác
Nguyên Phong ấy quá đẹp với mình từ khi mới rành đọc chữ, mình cố đọc cho bằng
được quyển 'Đường mây qua sứ tuyết' do Bác phóng tác, rồi đắm mình trong miền
tuyết phủ tâm linh...
Trong video mình xem, một đoạn ngắn Chú Việt Thảo đọc lại bài viết của Bác Nguyên Phong. Ban đầu, chả có gì ấn tượng, cho đến lúc mình lắng nghe nỗi lòng của Chú muốn nhắn gửi đến bà con Việt Nam. Đặt biệt là người người trẻ - tương lai trụ cột nước nhà. Đơn giản, chỉ cần một trái tim biết rung cảm thật sự trước những bâng khuâng của xã hội cũng làm mình chạnh lòng theo. Mình thầm gửi lời xin lỗi về những cái thấy sai lệch của mình về Chú. Như Bill Gates đã nói trong bài viết của Bác Nguyên Phong, Chú cũng đồng cảm và mong muốn thế hệ trẻ chúng mình trở nên 'Đẳng Cấp Thế Giới'. Vậy ‘đẳng cấp’ mà Bill Gates nói đến là gì? Là "Không phải nền kinh tế mạnh hay có bao nhiêu triệu phú, bao nhiêu trường đại học hay nhà chuyên môn mà đẳng cấp thế giới là về cách công dân của nước đó hành động ra sao". Một trong những câu nói mà Ông đã kết luận trong chuyến đi giảng tại hai quốc gia Châu Á. Trong đó, tại Hàn Quốc, anh bạn sinh viên đã không ngại sự bất tiện đưa Ông và Bác Nguyên Phong về tận khách sạn khi đi lạc. Điều này để lại cho hai vị một ấn tượng đẹp – thế hệ trẻ với những phẩm chất như vậy chứng tỏ một đất nước có tương lai. Bên cạnh đó là một quốc gia giấu tên, Ông Bill cho rằng nếu với sự xô bồ, thiếu tự trọng trong những phép tắc xã giao tối thiểu thì quốc gia đó sẽ chẳng bao giờ được gọi là 'Đẳng Cấp Thế Giới' – từ những việc rất nhỏ có thể chứng tỏ nền giáo dục của họ ra sao.
Nói một cách khách quan, bấy nhiêu thôi cũng đủ để thở dài, nói gì đến những hành động bất nhân! Mình suy ngẫm thật nhiều! Chẳng thể lấy làm vui! Cái đẳng cấp hay hành động ấy đôi khi thật khó để chúng ta hành xử một cánh tự nhiên, nếu không được giáo dục và tôi luyện một cách rạch ròi, bạn nhỉ? Quốc gia mà Ông Bill nói ở trên có thể không phải Việt Nam, nhưng đâu đó chúng ta có thấy cái hình ảnh xô bồ, thiếu thiếu tự trọng ấy quanh mình không? Nó chứng tỏ điều gì? Nghe có vẻ bi quan, nhưng đôi khi là sự thật… Tuổi trẻ chúng mình cần phải làm gì để góp phần vào sự thay đổi đẳng cấp này đây? - Cái đẳng cấp mà không phân biệt đẳng cấp!
Mình không đến nổi đánh mất cái văn hóa xếp hàng hay xô bồ chen lấn, nhưng một ví dụ khác về bản thân mình, theo bản năng, đôi khi chỉ cần quơ tay là những chú kiến đang thưởng thức ngon lành giọt nước ngọt trên bàn cũng có thể toi đời. Nhưng may mắn, cái thiện tâm trong mình chợt trỗi dậy, thay vì mình xua đuổi thì đã để chúng vui… Chúng được mà mình cũng chẳng mất. Để làm gì? Để dẹp bớt sự ích kỹ trong mình. Trong phạm vi nhỏ, mình tập tử tế vì lợi ích của từng chú kiến, nhành cây… sau rồi đến những thứ lớn hơn, từng chút một. Hành xử vì lợi ích của những chú kiến được, để bớt tham cho cái lợi ích riêng mình, dần mình sẽ có thể hành xử vì lợi ích của chung.
Có nhiều người bạn cũ hỏi mình ‘bị gì mà đi tu?’. Nếu bảo là 'bị gì' thì chỉ có một cái bị - bị ám ảnh những tật xấu của mình, nó làm mình khổ đau! Mình cần sự chuyển hóa nơi chính mình và cả những người chung quanh. Để cuộc đời này bớt làm khổ lẫn nhau. Tật xấu của mình nhiều lắm… nhưng đáng sợ nhất là sự nóng tánh, cộc cằn. Mới chiều hôm qua, bạn shipper gọi mình ra nhận đơn hàng từ Trà Vinh. Cứ nghĩ mẹ mình gửi quà lên cúng chùa, chờ mãi… chẳng thấy ai đâu. Thế là mình đã nổi sân và lớn tiếng trách cứ khi bạn shipper không cố ý gọi nhầm. Về phòng, nghĩ lại thấy mình thật tệ nên đã gửi một tin nhắn xin lỗi vì sự nóng giận của mình. Một khi nhận ra, bản thân mình chưa bao giờ xấu hổ khi phải thừa nhận về những yếu kém của bản thân. Người khác có thể không hiểu đúng về mình, nhưng bản thân mình luôn cảm thấy thật xấu xa nếu mình cứ mãi thấy sai về người khác. Buộc mình phải đổi thay. Cái thấy sai lầm - không thật của mình nó quá là tai hại! Nó có công năng đánh đổ lòng từ và sự bao dung của mình đối với người khác một cách oan ức - vô tội vạ. Chưa bao giờ trong một bài viết mình lại dùng quá nhiều dấu chấm than... Đúng là có quá nhiều điều than vãn, trong khi mình rất ghét khi phải dùng bừa bãi cái dấu 'chấm mà lại than' này!
Mình đang sống trong một môi trường lương thiện, chỉ cần nhìn ra cuộc đời thì đầy dẫy những sự rối răm. Bấy nhiêu đã đủ rồi! Càng ngày mình càng nặng lòng để ghi nhớ điều này, khi chưa thể tạo nên những giá trị lớn lao cho cuộc đời, thì ít ra cũng phải sống thế nào cho tử tế, trọn tình với mọi sự thọ ân.
01.11.2021
Trung Tuệ