Tu viện Khánh An

Lạy mẹ thiên nhiên

Danh mục: 
Thơ - Văn

Con đã nhìn thấy những cung đường dốc ngược

Sẻ ngang núi đồi để nối mạch yêu thương 

Có những khúc cong sạc lỡ chẳng còn dáng con đường 

Những chiếc xe qua lần mò trong hồi hộp. 


Trên cao kia đổ xuống chỉ toàn bùn với đá 

Dưới vực sâu trắng xoá mịt mù

Xe vẫn vượt qua dù trên hiểm dưới nguy 

Vì phía trước là những mảnh đời đang chờ con có mặt. 


Xe vẫn bon  bon dẫu hố sâu kia đang chờ chực

Mưa như trút nước ngăn chặn lối mong manh 

Câu niệm Phật ngân lên hoà trong gió bão 

Cầu cho đất khô hanh và trời tỏa sáng một màu xanh.


Con đã nhìn thấy những khuôn mặt hằng vết đau sau lũ,  

Bùn đen đêm ngày ngâm tím tái những bàn chân

Gạo ôm vào lòng mà sao không bước nổi

Môi nở nụ cười sao khoé mắt rưng rưng.


Những trẻ thơ đôi mắt buồn ngây dại 

Bánh, sữa trao tay mà chẳng biết là chi

Những cụ, những cô trông thèm thuồng e ngại 

Đưa bàn tay xin quà bánh của đồng nhi 


Những thiếu nữ chẳng biết gì ngoài hiên tranh, vách lá 

Những cụ bà trọn kiếp chưa ra khỏi bản thôn

Những chàng trai trố nhìn đoàn xe, lạ lẫm chiếc iPhone 

Có biết đâu thủy điện, khói xe là căn nguyên lũ lụt. 


Con đã nhìn thấy những tài nguyên thiên nhiên đang chảy về phố thị 

Rực sáng chốn phồn hoa là gây khổ cho rừng sâu 

Thói hưởng thụ đang giết dần bầu khí quyển 

Để dân bản làng mãi chịu cảnh thương đau.


Con cũng nhìn thấy chính con gây tác hại 

Chai nhựa, rác thô bừa vứt dẫy đầy

Ô nhiễm môi trường, không gian, nguồn nước

Khí độc, khói xe đen nghịt mấy tầng mây.


Con đi cứu người hay đang cúi đầu tạ tội 

Ai thụ hưởng tài nguyên, ai phải chịu cảnh lầm than 

Bao thơ, ký gạo có chuộc được lầm lỡ

Hạnh phúc con cười người lãnh lấy nguy nan.


Con cúi đầu sụp lạy thiên nhiên đất mẹ

Ơn dưỡng nuôi, tha thứ và bao dung

Cơn giận bão lụt nhắc con thôi là nghịch tử

Sao vẫn dại nhìn trời chỉ đáng nắp vung.


Trí Chơn