Tu viện Khánh An

Nam mô Bồ tát Lắng Nghe ...

Danh mục: 
Thơ - Văn

Than ôi !

Trời nổi cơn phiền

Mạng người hơn gì cành lau ngọn cỏ,

Đất chẳng bao dung

Xóm làng khác chi tổ dế hang giun.

Rần rần bão dông, núi đổ lấp vùi nhà cửa

Ầm ầm lũ lụt, nước dâng xác chết lênh đênh.

Kìa vật nuôi cây trồng, thóp thoi giữa nước hung thác dữ

Nọ xe máy xe hơi, ngập chìm trong lũ đất lũ bùn.

Phố thị điêu linh, chuông chùa, thánh giá mịt mờ tang tóc

Đường đi chia cắt, bệnh viện, học đường đổ nát đau thương.

Từ thượng lưu đến dân thường

Cùng chung một nỗi đoạn trường

Thiên tai.

Nam, lòng đau như cắt

Bắc, ruột quặng từng cơn

Ôm lòng úp mặt lệ rưng

Thương cho khúc ruột miền Trung

Đau hoài!

Duyên chi quả đắng ngất trời

Nghiệp gì tai họa tả tơi thế này.

Vợ bị cuốn trôi,

Chồng ngất ngây rạp người van lạy,

Mẹ theo dòng nước,

Con hoảng hồn bức tóc ngắt tai.

Nỗi đau này có ai hay

Mưa thay tiếng khóc

Mây màu khăn tang.

Người đi không quách không quan

Kẻ còn chẳng chiếu, chẳng màn chăn chi

Trông chờ

Lòng thiện tâm bi

Giúp cho manh áo, tô mì qua cơn.

Cớ sao núi dỗi sông hờn

Lấy sinh mạng

Lấy sạch trơn hoa màu.

Là con Việt sống nơi đâu

Xa quê mấy độ vẫn đau nỗi này.

Tiếng gào thấu mấy tầng mây

Mắt thương nhìn cảnh đoạ đày cõi mê

Dẫu rằng cách biệt sơn khê

Nam mô Bồ tát Lắng Nghe ...

Cứu đời

 

Trí Chơn