Tu viện Khánh An

Từ thiện để làm gì?

Buổi sáng hôm Thầy đi từ thiện, anh em chúng con lên thầy xin ... tách trà. Mục đích là vấn an sức khỏe và cũng mong được đón nhận những lời dạy răn từ thầy.
Danh mục: 
Thơ - Văn




Trong lúc thưởng trà, Thầy bỗng quay sang nhìn các con nhỏ rồi hỏi: Trong một số bài pháp thoại Thầy nói "Từ thiện dù việc tốt nên làm nhưng với người tu, nó chỉ là phần ngọn”. Là sao vậy?


Câu hỏi của Thầy được nhiều huynh đệ  giải bày. Sư chú Trung Hạnh thì bộc bạch từ thiện là việc tốt nhưng khi làm mình đừng gắn mác vào đó, tôi làm được cái này, tôi làm được cái kia ... nó  chỉ nuôi lớn thêm bản ngã và phước đức có chăng chỉ là hữu lậu. Sư chú Trung Nhuận thì cho rằng: nếu từ thiện không khéo thì ta sẽ lún sâu vào việc mình làm mà quên đi sự tu tập... Con thì được may mắn đi với Thầy nhiều chuyến từ thiện nên thấy được việc đi từ thiện của Khánh An không chỉ  đến tặng quà, trao tịnh tài...mà còn đi để tu tập. Đi với thầy dù là ở trên xe, 30 phút đầu tiên bao giờ cũng là thời gian hành trì, không tụng kinh Phước Đức thì cũng niệm danh hiệu chư Phật, chư Bồ tát. Suốt những ngày từ thiện, các thành viên trong đoàn luôn có mặt cho nhau trong tinh thần hoà chúng. Trên chuyến xe thỉnh thoảng ngân lên vài khúc hát thiền ca hoặc cùng lắng nghe nhau những sự chia sẻ từ các thành viên trong đoàn. Nhất là sau khi kết thúc mỗi đợt tặng quà từ thiện lúc đoàn lên xe bao giờ cũng được lắng nghe thầy dạy giáo pháp. Cái chất  Pháp ấy nó nằm ngay trong những giờ phút người trao, người nhận, không gian, bối cảnh thực tế ngang qua cái thấy của thầy. Vậy nên, việc từ thiện như thế vô cùng ý nghĩa. 


Sau khi nghe các con chia sẻ sự hiểu biết nhỏ bé của mình, Thầy mĩm cười nhìn quanh các huynh đệ rồi nói: 


Tu viện của chúng ta tổ chức từ thiện khoảng 10 năm nay, mỗi năm có khi tới vài lần nhưng cái thủa ban đầu là do duyên chứ không do chủ trương. Xuất phát từ tấm lòng của quý Phật tử gần xa gửi tịnh tài về, thầy không đứng ra tổ chức mà chỉ nhận rồi gửi cho nơi này nơi kia. Sau nhiều lần như vậy, quý Phật tử đề nghị nên tổ chức chuyến từ thiện,  đi trao tận tay cho những người khốn khó. Thế là từ đó chương trình từ thiện Khánh An dược diễn ra hàng năm. 


Trong khi đi từ thiện, ta phải đem tâm từ bi có mặt thật sự để đại diện cho tất cả tấm lòng của mọi người gởi tặng. 

Từ thiện là việc tốt nên làm. Nó mở rộng tâm từ bi, kết nối tình thương yêu đến mọi người mọi loài. Nhưng việc từ thiện có được gọi là “Tu” không ? Nó có  giải quyết được việc thanh lọc tham sân si, đoạn trừ phiền não không? Thậm chí một chuyện từ thiện được tổ chức với mấy chục người chắc chắn không tránh khỏi những chuyện buồn vui; nào việc ẩm thực, sắp xếp nơi ngủ nghỉ, nào phương tiện di chuyển đến những nơi xa xôi hẻo lánh; người muốn ăn thế này người muốn ở thế kia; người muốn tặng quà thế này, người thích phát quà phải thế kia thế là phiền não khởi lên ... Vậy nên thầy nói từ thiện chỉ là phần ngọn, đó không phải là việc người tu làm. Việc cốt yếu của người tu vẫn là công phu thiền tọa, tịnh hóa ba nghiệp.  Đây mới đích thị là ruộng phước cho tín thí mười phương gieo trồng căn lành. Tất cả mọi công đức đều bắt đầu  từ đây. Nhất là hàng sơ cơ học đạo càng phải tinh tấn tu tập, chuyển hóa thân tâm ngay từ bây giờ, chứ không cần phải làm gì hết, không cần phải tìm kiếm việc thiện này, việc tốt kia để thực hiện. Khi phước đức tròn đầy thì sẽ có nhiều hộ pháp yểm trợ mình làm Phật sự. 


Có nhiều Thầy trẻ chỉ vài  tuổi hạ, tâm chưa đủ lực, đạo chưa đủ sáng lại loay hoay tìm đất xây thất, cất chùa để thể hiện mình có chùa, là ông thầy trụ trì, rồi suốt ngày chìm đắm trong việc kiếm tiền bằng cách này cách kia; hoặc mượn đường lễ nghi cúng bái hoặc mang danh từ thiện cứu đời để có đồng ra đồng vô. Điều mà năm xưa Đức Thế tôn đã khuyến cáo “Quên mất tâm bồ đề mà làm những việc thiện lành thì hãy cẩn thận, kẻo rơi vào ma nghiệp”.  (Vong thất bồ đề tâm tu chư thiện pháp thị danh ma nghiệp). 




Người mới học đạo không cần làm gì hết. Chỉ cần tu tập cho tinh tấn, có chất liệu thì mọi việc đều được thành tựu. 

Nhiệm vụ trọng yếu của các con là “Bên trong cần giữ được cái niệm công phu tu tập, bên ngoài thì mở rộng cái đức hạnh không tranh chấp, xa rời trần thế, cầu mong giải thoát. (Nội cần khắc niệm chi công, ngoại hoằng bất tránh chi đức, huýnh thoát trần thế, ký kỳ xuất ly). 


Chỉ cần chăm chút cho cái tâm của mình trọn đầy thiện pháp đó đã là từ thiện rồi. 

Quảng Thức