Đường Xưa Chẳng Cũ
Nhìn bé ánh mắt hồn nhiên
Nhớ mình cái tuổi thần tiên
A mờ a ma sắc má
Bút chì, giấy trắng tinh nguyên.
Nhìn em mày ngài, dáng liễu
Em nhìn nước đổ thành nghiêng
Hoa kia tinh khôi nắng mới
Ô hay, ong bướm ưu phiền.
Nhìn anh khôi ngô tuấn tú
Anh nhìn lá rụng hoa rơi
Ai hay, một đời danh vọng
Bao giọt nước mắt đầy vơi.
Nhìn người da nhăn tóc bạc
Chân không bước nỗi đường xa
Nạng gỗ, xe lăn trợ giúp
Có tin sau đó là ta.
Thấy người uống ăn chẳng đặng
Mũi miệng nào nhợ nào dây
Phán luôn “Nghiệp gì nặng thế”
Mai nằm giường bệnh sẽ hay.
Thấy người quấn vành khăn trắng
“Lẽ thường sinh tử ấy mà”
Một mai rơi vào cảnh ngộ
Nhớ rằng ngày ấy không xa.
Vay mượn không khí hít thở
Nhờ cơm, nước để nuôi thân
Không khí, nước, cơm dừng lại
Còn chăng thân thể tuyệt trần?
Sống là nương nhau có mặt
Ta cùng vạn vật tương sinh
Thấy mình có trong tất cả
Chan hòa trong ánh bình minh.
Thấy đời sinh, lão, bệnh, tử
Xoay nhìn vào tấm thân này
Con đường xưa mà không cũ
Vẫn nghìn năm mây trắng bay.
Mỗi ngày nuôi tâm hỷ xả
Quên đi quá khứ tủi hờn
Dẫu đời khen chê vinh nhục
Vẫn lòng một niệm biết ơn.
Trí Chơn