Những tấm lòng cao thượng
Chuck Feeney là tỷ phú sở hữu hàng tỷ đô la,
người sáng lập tập đoàn miễn thuế toàn cầu DFS. Cuộc sống của ông rất giản dị.
Chuck Feeney và vợ sống một cuộc sống nhàn nhãn, dung dị tại một căn nhà
thuê một phòng ngủ ở San Francisco. Chẳng ai có thể tin nổi “ông già người Mỹ
tàn tạ” này lại sở hữu một khối tài sản kết xù đến như vậy.
Những ai quen ông Feeney hẳn sẽ nhận ra ông không mặc đồ hàng hiệu, kính ông
đeo cũng đã cũ; đồng hồ là loại cao su mua ở các cửa hàng đường phố. Ông ấy
thích ăn nhất là sandwich phô mai cà chua nướng chứ chẳng thích món ngon nào
khác. Ngay cả một chiếc xe nhỏ ông cũng chẳng có, ông đi lại thường dùng phương
tiện công cộng, túi xách mà ông ấy từng dùng là túi vải. Nếu bạn sống ở nhà ông
ấy, trước khi ngủ, nhất định ông ấy sẽ nhắc bạn tắt đèn, đừng lãng phí điện.
Điều này khiến ai nhìn vào cũng cảm giác như đây là một ông già giàu có rất
“keo kiệt, bủn xỉn”.
Vậy thì, hàng tỷ đô la của ông ấy đã dùng vào việc gì? Chuck Feeney vô cùng xem
trọng giáo dục. Ông đã quyên tặng 588 triệu đô la cho Đại học Cornell, 125
triệu đô la cho Đại học California, 60 triệu đô la cho Đại học Stanford. Ông
từng đầu tư 1 tỷ đô la để cải tạo và xây mới 7 trường đại học ở Ireland và 2
trường đại học ở Bắc Ireland. Ông đã xây dựng Quỹ từ thiện dùng vào khoản tiền
chữa trị để trẻ em của các nước đang phát triển được phẫu thuật vòm miệng miễn
phí…Tính đến nay, ông đã quyên góp được hơn 8 tỷ đô la cho hỗ trợ giáo dục đại
học, y tế công cộng, nhân quyền và nghiên cứu khoa học – một con số cực kỳ lớn.

Nhiều phóng viên tìm đển nơi ông sống để phỏng vấn. Khi ấy, rất nhiều người đều hỏi cùng một câu: Ông Feeney, làm thế nào mà ông có thể thản nhiên đến vậy trước số tiền hàng tỷ ấy? Ông Feeney mỉm cười rồi kể cho họ nghe một câu chuyện, ông nói: “Một con cáo nhìn thấy vườn nho kết đầy quả mọng, nó muốn đánh một bữa no nê trong vườn, nhưng nó mập quá, không chui qua hàng rào được. Thế là nó nhịn ăn nhịn uống ba ngày ba đêm để gầy đi, cuối cùng nó đã vào được bên trong! Đánh xong một bữa no nê, nó hết sức mãn nguyện, nhưng khi nó muốn đi thì lại chui không ra được. Hết cách, nó đành bổn cũ soạn lại, nhịn ăn nhịn uống ba ngày ba đêm. Kết quả, khi nó ra ngoài, bụng lại trở về như trước khi chui vào”. Kể xong câu chuyện về con cáo, ông giải thích: " Ai sinh ra cũng đều tay trắng, cuối cùng lại trắng tay ra đi, người đến rồi đi, chẳng ai có thể mang tài sản và danh tiếng mà mình cực khổ gây dựng đi cả”.
Có một phóng viên gặng hỏi ông, vì sao phải quyên góp hết như thế? Ông Chuck Feeney đáp rằng: “Trên vải liệm không có túi”. Đúng vậy, trên vải liệm không có túi, nên không có cách nào mang tiền bạc đi được. Câu trả lời của ông Feeney rất súc tích, nhưng mang ý nghĩa rất sâu xa, cho thấy quan niệm sống tinh tế cuả vị tỉ phú này. Có lẽ nhiều người sẽ nói: " Có cần phải tiết kiệm đến keo kiệt như vậy không? Rất cãm phục lòng từ thiện của ông. Nhưng có tiền cũng nên tiêu xài thoải mái một chút, miễn không phung phí là được rồi". Đó là nhìn nhận của một số người. Thật sự ông rất thoải mái, rất hạnh phúc, rất thanh thản, cũng chẳng có gì gọi là khổ sở ở đây. Những điều này có được từ sự cho đi, từ một tình thương rộng lớn.
Lawrence Anthony là nhà bảo tồn động vật. Ông Lawrence Anthony sinh ra ở Nam
Phi, từ nhỏ đã yêu quý động vật. Giữa năm 1990, ông quyết định từ bỏ sự nghiệp
bất động sản cả trăm ngàn đô của mình để cùng với vợ mua một mảnh đất và xây
dựng Khu bảo tồn sinh thái Thula Thula. Nơi đó họ đặt căn nhà gỗ nhỏ cho mình.
Thula Thula có nghĩa là "hòa bình" và "yên tĩnh", là nơi
sinh sống của voi, tê giác, trâu, báo, hươu cao cổ và chim.
Vào năm 1999, voi ở Nam Phi thường bị giết hại do chúng phá hại rừng, mùa màng
và đe dọa con người. Sau đó, chúng được thả vào một khu vực đặc biệt, nơi có
những hàng rào điện, dĩ nhiên chúng bị thương mỗi lần chạm vào hàng rào đó.
Nhưng chúng vẫn trốn thoát. Sau đó Lawrence bắt đầu lại nuôi lại. Ông quyết
định sẽ ăn, ngủ cùng chúng, dù vẫn phải duy trì khoảng cách. Cuối cùng, ông
Lawrence đã quyết đón 7 chú voi về nuôi, ăn, ngủ cùng chúng như những thú cưng,
dù vẫn phải duy trì khoảng cách. Ông xem chúng như bạn, trò chuyện, ca hát và
thổi kèn harmonica cho chúng nghe. Ông nhận ra con voi đầu đàn, chuyên đầu têu phá
hoại, là một con voi cái rất nghịch ngợm và khỏe mạnh, tên Nana. Quyết tâm phải
loại bỏ sự bất an và tâm lý đề phòng của nó, ông hay kể chuyện cho nó nghe
nhiều hơn các con khác.

Lawrence chết vì một cơn đau tim ở tuổi 61, trong khi đang lên kế hoạch cho chiến dịch nâng cao nhận thức về số tê giác trắng đang giảm dần. Ngày mất của nhà bảo tồn động vật Lawrence Anthony, 21 chú voi xuất hiện, đứng thẳng, ngẩng đầu, vươn vòi kêu bi ai đưa tiễn ông. Chúng xếp hàng trước căn nhà gỗ trong Khu bảo tồn Thula Thula, ở Zululand, tỉnh KwaZulu-Natal, Nam Phi, phát ra tiếng kêu giống nghi thức tiễn đồng loại của chúng, để tưởng nhớ ông...
Đã 7 năm kể từ ngày ông Lawrence qua đời, cứ vào ngày 4/3 hàng năm, đàn voi lại xuất hiện trước căn nhà gỗ để tưởng nhớ người bạn già đáng kính. Bà Francoise Malby Anthony, vợ ông Lawrence chia sẻ: " Để đến được đây, đàn voi phải mất ít nhất là 12 giờ đồng hồ. Đây thật sự là một điều kinh ngạc, cho thấy động vật cũng có tình yêu thương, cũng có linh cảm".
Động vật không phải là loài vô tri, chúng cũng có đời sống tình cảm và biết quan tâm thậm chí đau buồn trước sự ra đi của những người mà chúng ấn tượng.
Ngô Trung tổng hợp.