Đi để trở về
Một chuyến từ thiện ý nghĩa nơi đất Tổ mà chúng con có diễm phúc được theo bước chân Thầy. Thầy đã tiếp nối đẹp đẽ hạnh nguyện giúp đời mà chư Tổ đã trao truyền, đã sống với trái tim yêu thương và san sẻ. Là đệ tử, chúng con nguyện sẽ tiếp nối Thầy cũng là tiếp nối Tổ Sư chúng con.
Từ thiện giúp người, chia sẻ miếng cơm, tặng người manh áo hay đơn giản cho trao một món quà gì đó nhỏ nhoi mình có được nhằm giúp người vơi bớt những khó khăn. Tất cả những việc làm đó nếu nhìn lại hầu như trong chúng ta ai cũng đã từng, có thể thấy rằng do thừa hưởng những hạt giống tốt đẹp của truyền thống lá lành đùm lá rách mà tổ tiên để lại. Và con cũng không ngoại lệ.
Đến để mà thấy. Trở về gặp lại anh em một nhà là những đồng bào vùng cao. Nếu như con không đến để tiếp xúc, không nhìn bằng đôi mắt thật và không cảm nhận bằng chính trái tim của mình thì con khó có thể nào thấy được những khó khăn, thiếu thốn, ốm đau của ông bà, anh em con đang gánh phải một cách sâu sắc nhất. Nhìn họ, cảm giác con đang nhìn chính con.
Từ thiện con đã từng. Xót thương, đồng cảm, xúc động cũng có nhưng tất cả chỉ là những gì hời hợt nhất thời bởi con chưa hề có mặt và đặc chân đến tận nơi, tận chốn. Vì thế trong chuyến từ thiện với điểm đến đầu tiên tại Yang Bắc, con cứ đứng trơ ra nhìn, không biết phải làm gì khi chứng kiến hình ảnh rất nhiều người dân nghèo trong đó có người cao tuổi, trung niên hay những em bé được gùi trên lưng người mẹ trẻ. Ốm yếu, đen đúa, chậm chạp, hiền lành là cái nhìn chung cho những đồng bào nơi ấy. Những em bé với bộ quần áo, mặt mày lấm lem. Những cụ ông, cụ bà già nua yếu ớt... Một cảm giác xót thương khó tả khi lần đầu tiên chứng kiến không phải từ hình ảnh truyền thông mà là bằng mắt thật. Nhưng rồi, đâu đó con lại mỉm cười trong nước mắt khi nhìn cả gia đình mình đã đại diện cho hàng nghìn trái tim cùng nhau phát quà và gửi lời chúc lành với một năm mới bình an đến bà con. Con vô cùng hạnh phúc khi thấy những nụ cười triều mến trên môi mà tất cả trao cho nhau, như cơn sóng này tiếp nối đợt sóng kia tạo thành một biển cười không bao giờ mất trong lòng mỗi người.
Hạnh phúc là khi trao yêu thương và san sẻ. Nhưng một khoảng trầm cứ trấn ngự nơi tim con liệu rằng mình có thể giúp họ được suốt đời không? Cho dù cả thế giới có dang tay giúp đỡ thì liệu có giúp họ tốt hơn không? Có thể bớt đi phần nào thiếu thốn nhưng rồi đâu lại vào đó. Thiếu thốn vật chất thì dễ kiếm tìm nhưng đói khát giáo pháp thì khó thể nào giúp họ tự mở được cánh cửa tự do, giải thoát cho những khổ đau và nghèo khó. Những người con Phật, học và làm theo lời Phật là thừa hưởng phước báu lớn nhất trên đời bởi chúng con nắm trong tay chiếc chìa khóa của cánh cửa tự do, trí tuệ, giải thoát. Hành trì và tin sâu giáo lý nhân quả giúp chúng con có phước báu để hộ trì trên bước đường học làm người sống tỉnh thức và yêu thương.
Dù rằng, duyên nghiệp mỗi người mỗi khác, nhưng con có niềm vững chãi rằng, những đồng bào nghèo khổ rồi đây sẽ sớm gặp được Phật pháp. Bởi, chúng ta đã có duyên gặp nhau và tưới tẩm những hạt giống thiện lành cho nhau qua những phần quà chan chứa tình yêu thương.
Con nguyện sẽ kết duyên lành với những người con đã từng gặp dù chỉ là thoáng qua. Để một ngày nhân duyên hội đủ tất cả sẽ cùng nhau tu tập và tiếp tục ươm mầm yêu thương đến những nơi mà khổ đau và bóng tối còn đang trấn ngự.
Đi để trở về. Con thật biết ơn mọi nhân duyên vì một hành trình ý nghĩa, nuôi dưỡng tâm con rất nhiều trên bước đường học hiểu học thương.
Con biết ơn tổ tiên đất đai đã bảo bọc, nuôi lớn Thầy con. Con biết ơn tổ tiên tâm linh và tổ tiên huyết thống đã cho chúng con một vị Thầy - Một vị thầy đã chỉ cho con “biết được chính con”.
Có lẽ là hành trình trên đất Tổ, vì thế chư Tổ đã nâng bước chân con, giúp con nhận ra rằng càng đi con càng phải trở về. Trở về với ngôi nhà đích thực để bảo hộ lấy chính mình và rồi mới có thể thực hiện được chí nguyện trong tâm.
Tâm Minh Tuệ - Tú Anh