Hoa vẫn nở trên đường quê hương
“Này các tỳ kheo ! Xưa nay Như Lai chị nói đến khổ và con đường diệt khổ”. Sinh, già, bệnh, chết …những cái chúng ta cho là khổ, là khó nhưng chúng ta đâu biết rằng nếu không trãi qua những khổ đau thì sao thấy được giá trị sự hạnh phúc thật sự. Có được hàm răng để nhai cơm, có được ánh mắt để nhìn ta xem đó là bình thường. Cho đến khi không ăn được, không nói được bởi chiếc răng sâu, không nhìn được rõ bởi đôi mắt mờ, thì mình mới biết rằng có được chiếc răng không đau thật sự là hạnh phúc, có được đôi mắt sáng là hạnh phúc nhất trần gian. Hạnh phúc đơn giản là như vậy bằng lòng và trân quý với những gì ta đang có là cách chúng ta thấy được bình an, hạnh phúc tức thì.
Thức dậy hôm nay tôi thấy trời xanh
Cảm ơn đời màu nhiệm cho tôi hai mươi bốn giờ tinh khôi. Một ngày mới vừa bắt đầu thấy mình vẫn còn được hơi thở, thấy được những người thân yêu xung quanh là đã quá đầy đủ. Có những chuyến từ thiện được đến vùng này, chốn kia, nhìn thấy những người thiếu thốn, khó khăn về vật chất, khiếm khuyết một phần thân thể thì mới thấy mình thật là may mắn biết chừng nào Trên con đường thực tập tìm về với quê hương đích thực, chúng ta hạnh phúc từ chặng đầu, chặng giữa cho đến chặng cuối. Không có con đường nào hạnh phúc mà hạnh phúc chính là con đường.Trở về an trú trong giây phút hiện tại là cơ hội đang nằm trong bể an vui giải thoát thì sao lại ngại ngần không dám đón nhận cơ chứ?
Nếu không có những khổ đau thì cũng chẳng bao giờ có hạnh phúc. “Hai người bạn” thân thiết này chưa bao giờ rời xa nhau, chưa bao giờ phân biệt. Nhìn sâu sắc để thấy hai người bạn này đang nâng đỡ dắt dìu nhau cùng phát triển cùng đến bến bờ hạnh phúc. Nói cho cùng thì hạnh phúc hay khổ đau cũng là những cảm xúc, tất cả đều vô thường. Sống trọn vẹn từng phút giây , chúng ta như những nhà quản trị tâm thức mình, ghi lại những khoảnh khắc đi qua để chiêm nghiệm cuộc sống này.
Quảng Thức