Tu viện Khánh An

Nỗi Sợ Và Đức Vô Uý Nơi Thầy

Tối nay giấc ngủ không tròn, có lẽ do 3 ngày liên tục ngồi xe nên thấm mệt, con nằm hít thở và niệm Bồ Tát Quán Thế Âm. Vẫn chưa ngủ được, tâm cứ miên man với chuyến từ thiện rồi, hết dốc ngược đèo ngang lại băng rừng lội suối; hết hình ảnh các cụ nghèo khó miền sơn cước vừa lướt qua thì nụ cười thơ trẻ của các em hiện đến trong đầu. Rồi, bất chợt, tâm con lại rong ruổi về chùa Diên Quang - Bắc Ninh theo thầy để nghe Pháp - Ngôi Chùa mà con rất Ấn tượng; dù mới đến lần đầu, con đã nghe Thầy giảng pháp thoại “Thắp Sáng Niềm Tin” ở đây, sau đó con và bạn bè đã in rất nhiều bài giảng này phổ biến khắp nơi.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Hôm thầy giảng xong, con định đưa tay lên chia sẽ cảm nghĩ của mình mà ... không dám. Và, nếu như được phát biểu chắc con sẽ khóc nhiều lắm. 

Giờ thì ngủ không được mà hít thở cũng không xong, thôi thì ngồi dậy viết lại mấy dòng. Vừa viết, vừa thầm cười một mình về câu mà Thầy hay ghẹo con: “Cái cô này, nghe người khác kể chuyện thì cứ ngơ ra, cho đến hôm sau “chợt ngộ” rồi mới ngồi cười một mình”. Hôm nay sau hai ngày nghe Pháp thoại, giờ con mới .... “chợt ngộ” và ngồi cười ....  giữa đêm. 

Bài Thầy giảng tại Chùa Diên Quang về hạnh nguyện Bồ tát Quán Thế Âm con thấm quá. Cảm xúc trong con dạt dào vì vừa làm từ thiện xong lại được nghe Thầy dạy về Bố thí - Hành thiện.

Con thật hạnh phúc với chuyến đi này vì có Mẹ và các con đi cùng. Niềm vui nơi con không thể diễn tả được như người  uống nước lạnh nóng tự biết - Lãnh noãn tự tri. 

2

3

5

Con ngồi chăm chú nghe thầy giảng về Tài thí - Pháp thí và Vô uý thí . Và, con tâm đắc nhất là Vô uý thí. Thầy dạy, con người ai cũng bị ám ảnh bởi nỗi sợ: Sợ ma, sợ thi rớt, sợ thất nghiệp, sợ tình phụ, sợ bệnh, sợ già,  sợ .... hàng nghìn cái sợ.

Nói đến chuyện “sợ”, nỗi ám ảnh về ... sợ ma trong con lại ùa về và con nhớ lại câu chuyện tang lễ nhà con. 

Giữa khuya, nghe tiếng “ầm”, con bước ra cửa phòng thì hình ảnh ông Bố bị té ngã, nằm sấp trên nền nhà,  máu me lai láng, con run rẩy xử lý việc đưa bố đi cấp cứu, trong khi nhà chẳng có ai. 

Khẩn cấp gọi điện cho thầy: “Thầy ơi, Nhạc Phụ con vừa vãng sanh rồi.  Thầy ơi... “. 

  • Con yên tâm, việc tang lễ để quí thầy lo - Thầy nói. 
  • Không, con muốn thầy giúp con ngay bây giờ - Con thưa. 
  • Thầy có thể giúp  gì cho con bây giờ hã Mai ? 
  • Nhà không có ai, con xin cho vài Thầy đến nhà con tiếp năng lượng bình an cho con, nếu được quí thầy ở lại  nhà con luôn, con sợ quá. 
  • Con yên tâm, quí thầy sẽ có mặt cho con. 

Khoảng 30 phút sau, cả quí thầy, quí chú - bốn vị xuất hiện trước nhà. Trong lúc khủng hoảng tinh thần, Quí Thầy có mặt ngay cho bố con, cho con, cho gia đình con, con vui đến trào nước mắt. Hình ảnh những chiếc áo nâu đến nhà chăm sóc lo lắng, an ủi, vỗ về tinh thần lúc có người thân nằm xuống, ân tình đó con không thể nào quên được . Quí Thầy - những “Quán Thế Âm” giữa đời thường -  đã ban bố sự vô uý cho gia đình con. 

Hữu sự viên mãn, mọi người ai về nhà nấy, kẻ đi làm, người đi học, phần con lại tiếp tục chơi vơi, ám ảnh với tấm thân vô thường kia, lai láng máu trong ngôi nhà mình. Nỗi sợ trở lại vây bủa con. Dường như hiểu được tâm trạng, thầy tiếp tục cho chư tăng đến nhà trì kinh, động viên, an ủi. Con thật sự biết ơn Thầy, biết ơn chư tăng KA đã thương tưởng đến con, gia đình con. Mỗi ngày, Thầy lại thăm hỏi và nhắn nhủ: “Hết sợ ma chưa con, ráng bình tâm nhé, ráng mạnh mẽ lên để làm chỗ nương tựa cho con nhỏ, nhất là những thành viên trong gia đình chưa hiểu đạo; hãy niệm Bồ tát Quán Thế Âm nhé”. 

Nhà có tang, ai cũng bảo niệm Đức A Di Đà trong khi thầy lại dạy niệm Bồ tát Quán Thế Âm. Tự vấn vậy thôi chứ vẫn nghe lời thầy, và chưa có cơ hội hỏi tại sao(?). 

Nhớ lại, lần đầu tiên khoảng cuối năm 2007, khi cả công ty  Lâm Thăng sang thăm Thầy. Sau một lúc trò chuyện, câu hỏi đầu tiên của con - con nghĩ là Thầy chắc cũng không còn nhớ: “Thưa Thầy, mỗi ngày mình nên niệm vị nào” ? “Bồ Tát Quán Thế Âm “ - Thầy trả lời.

Vâng, đến giờ con vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên tại bàn trà với lời dạy đó và con thực tập niệm mỗi ngày.

Năm 2012, đi Cộng hòa Czech bị  lạc đường; ai có thể hình dung giữa trời châu Âu lạ nước lạ cái, sắp đến giờ bay mà bị lạc đường thì tinh thần lao đao đến mức nào. Nhớ lời Thầy,  con và Chi Thu cùng niệm Bồ tát Quán Âm. Như một sự mầu nhiệm, chẳng mấy chốc, Sân bay Václav Havel Praha hiện ra trước mắt. Ngay cả anh tài xế, cho đến lúc xuống xe, ảnh cũng thốt lên: “Sau kỳ diệu vậy, thấy các em lo mà anh cũng hoảng,  cứ chạy thôi chứ chẳng biết có đúng đường không”. 

Con muốn chia sẽ về sự vô uý  mầu nhiệm và con luôn niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm. Con cám ơn Bồ tát, con cám ơn  quí Thầy đã cho con món quà rất ý nghĩa - Đức vô uý - đó là sự có mặt cho nhau để con vượt qua nỗi sợ. 

4

Con ý thức được ai cũng muốn cảnh an, nhưng con muốn thiết lập tâm an. Muốn vậy phải thỉnh cho được Đức Bồ tát Quán Thế Âm ngự nơi tâm mình. Và, con đang làm điều đó mỗi ngày. 

 6

An Khánh - Lệ Mai