Tu viện Khánh An

Mẹ ơi!...

“Vu Lan về, tiếng lòng của những người con bất hạnh vẫn luôn nghĩ về mẹ; Cho dù thế nào đi chăng nữa thì mẹ vẫn là mẹ của con, người đã cho con sự sống để có mặt trên cuộc đời này; Đức Phật đã dạy: Chúng sinh có được thân người đã khó, để sống thành người lại càng khó hơn…”
Danh mục: 
Thơ - Văn

Mẹ ơi! Sao đành bỏ

Núm ruột mang trong người,

Một hài nhi bé nhỏ.

Chín tháng trường cưu mang,

Mẹ ơi! Sao đành đoạn

Bỏ giọt máu đầu tiên,

Từ cuộc tình chốm nở,

Dệt mộng đẹp thêu hoa.

Mẹ ơi! Sao ngoảnh mặt

Con khát sữa bú tay,

Giữa đêm khuya lạnh giá,

Kiến vây khắp thân con.

Mẹ ơi! Con thầm nghĩ:

Nào có tội gì đâu?

Làm mẹ buồn mẹ giận

Đành bỏ con giữa đời.

Mẹ ơi! Con cần lắm

Làn hơi ấm mẹ trao

Dòng sữa mẹ ngọt ngào

Trong lời ru say giấc.

Mẹ ơi! Nào có thấu

Ai cũng từng làm con,

Nổi bất hạnh trong đời

Là con thơ thiếu mẹ.

Mẹ ơi! Trong đêm vắng

Vẫn còn một tấm lòng

Từ bi và nhân ái

Cứu vớt một mảnh đời.

Mẹ ơi! Kể từ nay,

Duyên con về cửa Phật,

Nước cơm thay sữa mẹ

Lời Thầy dạy thay cha.

Đêm đêm vọng lời kinh

Chuông ngân tâm cầu nguyện

Bình an khắp nhân gian.

Không còn trẻ mồ côi.

Dòng thời gian trôi mãi

Tìm bóng mẹ nơi nào?

Nơi chân trời góc bể

Mẹ thấu tiếng lòng con?

Tiết Thu, Vu Lan vọng

Lòng con trẻ rưng rưng

Một lần gọi tiếng “Mẹ”

Hạnh phúc lắm Mẹ ơi!.

Nguyễn Hưng-Minh Trí