Tu viện Khánh An

Thư kính gửi mẹ

Đây là những lời chân thành tận đáy lòng, con xin gửi đến mẹ - người kính yêu trong đời và cũng chính là vị Phật tại gia mà con luôn kính trọng và tôn thờ.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Con thấy mình thật hạnh phúc khi được làm con của mẹ. Mẹ là người tuyệt vời nhất trên thế gian này. Không chỉ là mẹ, người còn là người bạn thân duy nhất của con, luôn ở bên cạnh con lúc vui buồn, cho con những lời khuyên, động viên, an ủi lúc con gặp khó khăn trong đời.

Con rất thương mẹ. Mẹ chính là động lực sống, cho con sức mạnh để có thể vượt qua phong ba bão tố, vững vàng trước bao khó khăn trở ngại. Mỗi lần gặp khó khăn, con lại nghĩ đến mẹ. Con luôn nhắc mình không được nản lòng, bỏ cuộc, không được ngã gục, không được yếu đuối, buông xuôi, phải nỗ lực vượt qua, nếu ngã gục thì lấy ai chăm lo cho gia đình đây. Con biết mẹ đã đặt hết hy vọng vào con, kỳ vọng vào con rất nhiều, con không được làm mẹ thất vọng 

Mẹ có biết không, lúc vào đại học con bị nhức đầu dữ dội kèm theo chóng mặt nữa. Con đã rất lo sợ, sợ rằng mình sẽ không qua được bốn năm đại học, nhưng con vẫn quyết không bỏ cuộc, quyết tâm đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại khá giỏi để có thể xin được một công việc tốt với mức lương cao để có thể đỡ đần cho mẹ đang buôn bán vất vả. Và rồi, con cũng đạt được mục tiêu đề ra, tốt nghiệp Cử nhân Anh văn loại khá giỏi. Con không bao giờ quên được nụ cười hạnh phúc của mẹ cùng với bó hoa tươi thắm trên tay trong buổi lễ tốt nghiệp của con. Đó chính là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời con mẹ ạ!

75C298F1 EC7A 474E 80A6 CACAB15FE098

Con biết mẹ rất giận con vì con đã giấu đi bệnh tình của mình, con đã âm thầm chịu đựng những cơn đau dữ dội cả thân lẫn tâm, con vẫn cố gắng tỏ ra mình là người khoẻ mạnh, không đau ốm gì cả, tỏ ra vui vẻ lạc quan gắng gượng cười dù rằng đang rất mệt mỏi, cơ thể rã rời. Con làm thế là vì con lo cho sức khoẻ của mẹ, con biết tính mẹ rất nóng nảy, mất bình tĩnh mà mẹ lại đang mang chứng bệnh cao huyết áp, tiểu đường, mỡ trong máu. Nếu mẹ biết sự thật, con sợ mẹ sẽ không chịu nổi rồi lỡ như mẹ có mệnh hệ gì con sẽ ân hận cả đời. Có đau đớn bao nhiêu con cũng chịu được nhưng con không thể chịu được khi thấy mẹ đau đớn và con đã quyết định chịu đựng một mình. Con mong mẹ hiểu và tha lỗi cho con. 

Mẹ có biết không, con đã lo sợ đến mức nào khi mẹ bị trượt té tối mùng 1 Tết bị rách sụn, đứt dây chằng và phải nằm một chỗ, con lo mình không có đủ sức khỏe để chăm sóc cho mẹ vì lúc đó con đang rất mệt mỏi. Con van vái Đức Phật, xin Ngài cho con sức khoẻ để có thể chăm sóc cho mẹ. Và lời cầu xin của con đã thấu tới Ngài. Con thấy mình đỡ mệt hơn, con ráng đi chợ nấu cơm dù trong người vẫn còn rất mệt, con đã rất lo là mình nấu không ngon, mẹ sẽ ăn không được và sẽ không có đủ sức khỏe để vượt qua bệnh tật. Nhưng may thay mẹ đã ăn rất nhiều và còn khen ngon nữa, còn bảo là con nấu ngon chẳng khác gì mẹ. Anh Hai thì bảo mày thay mẹ được rồi đấy. Lúc đó con rất hạnh phúc. Con nhớ có lần mẹ giận con vì con đem cơm tới trễ khiến mẹ phải đợi lâu, vì lúc đó con quá mệt mỏi, đêm lại không ngủ được, vừa về tới nhà, con ngủ li bì không dậy nổi. Biết mẹ giận nhưng con vẫn im lặng vì con nói ra thì mẹ lại lo rồi bệnh tình sẽ càng nặng hơn. Con đã rất vui khi sau một tháng điều trị mẹ có thể đi nạng được, và bác sĩ thông báo mẹ không phải mổ để nối dây chằng như ông đã nói lúc đầu, vì nếu như mẹ mổ thì e rằng con không thể nuôi mẹ nổi vì khi đó con đã gần kiệt sức rồi. Lời cầu xin của con có lẽ đã thấu tới tai của Đức Phật và điều kỳ diệu đã xảy ra.

Và giờ đây có một điều mà con muốn nói với mẹ, đây là điều mà con luôn để trong lòng không dám nói ra vì sợ mẹ giận. Sau thời gian tu tập tại gia, đã có một sự chuyển hóa trong con, đó là con không thể ăn mặn được nữa, con cứ thấy buồn nôn mỗi khi ăn thịt, cá... Và con đã chuyển sang ăn chay trong ba tháng trời, nhưng khi thấy sự lo lắng, nỗi u sầu trên gương mặt mẹ, con đã rất buồn khổ. Và con đã thắp nhang xin Bồ Tát Quán Thế Âm cho con được ngã mặn, sau khi con báo hiếu cha mẹ, con sẽ ăn chay trở lại. Và sau đó con không thấy buồn nôn hay muốn nôn khi ăn đồ mặn nữa, nhưng con vẫn cảm thấy nhờn nhợn nhưng vẫn ráng nuốt vào cho mẹ được vui lòng, vì mỗi khi con ăn mẹ hay ngồi xem coi con ăn có được không hoặc là xem thức ăn trong nồi còn nhiều hay ít sau khi con ăn xong, và con đã chọn cách ăn thịt, cá.. kèm theo rau cải để đỡ nhợn hơn và ăn ít thịt, cá lại. Con luôn mong chờ tới ngày diễn ra khóa tu để có thể về ăn chay với thầy và đại chúng, để được ăn những bữa cơm ngon lành không có cảm giác nhờn nhợn ở cổ như ăn mặn ở nhà.

Và có một điều này nữa con muốn nói cho mẹ biết, mẹ luôn thắc mắc tại sao con cứ đòi về chùa tụng kinh khi mà ở nhà có đủ loại kinh nào là Pháp Hoa, Địa Tạng, Lương Hoàng Sám... sao không ở nhà tụng như trước đây đòi về chùa làm gì. Con về chùa tụng kinh, sám hối là làm theo lời thầy dạy. Con cũng muốn về chùa để xem thầy có được mạnh khỏe không, chỉ cần nhìn thấy thầy mạnh khỏe, vui vẻ, gương mặt tươi tắn rạng ngời là con thấy yên tâm, yên lòng. Đó cũng chính là ước muốn của con. Con chỉ có một mong ước là thầy được mạnh khỏe, vui vẻ. Nhưng khi mẹ gặp tai nạn, mẹ bị ngã đập đầu ra phía sau do bị tuột dốc, máu ra rất nhiều, con vô cùng hoảng hốt, cứ lo sợ mẹ bị chấn thương não, cũng may là chỉ bị thủng một lỗ nhỏ phải may lại, không ảnh hưởng gì tới não. Và lúc đó con đã rất khó xử, một bên là mẹ, một bên là thầy, người mà con luôn coi như cha của mình. Cả hai người con đều thương cả, luôn có chỗ trong lòng của con, con không bao giờ muốn xa rời ai cả. Sau khi suy nghĩ con đã quyết định ở nhà tụng kinh Pháp Hoa, vì lúc này việc của mẹ là quan trọng hơn, vì lỡ như tai nạn lại ập đến một lần nữa và chưa chắc lại may mắn như lúc trước. Còn về phía thầy, con sẽ gặp thầy để nói cho thầy hiểu và con tin chắc rằng thầy sẽ hiểu và thông cảm cho con. 

Nói đến đây chắc mẹ sẽ thắc mắc vì sao con thương thầy đến như vậy khi mà con chưa hề gặp thầy trước đây cũng như chưa từng nghe bài pháp của thầy. Thực sự thì con cũng không biết vì sao nữa, con chỉ nhớ cái giây phút đầu tiên con gặp thầy, tự nhiên con cảm thấy có thiện cảm với thầy, có cảm giác thân quen, gần gũi như Người đã từng là thầy của mình tự bao đời.

Thư viết cũng đã dài con xin dừng bút tại đây. Con xin chúc mẹ luôn khỏe mạnh, vui vẻ, sống thật lâu để chúng con được báo hiếu, phụng dưỡng, chăm sóc mẹ.

Cho đến bây giờ con vẫn khiến mẹ phải lo lắng cho con, vẫn chưa mang lại hạnh phúc cho mẹ. Đó là điều khiến con luôn cảm thấy day dứt, có lỗi với mẹ. 

Mùa Vu Lan 2562

Con gái của mẹ 

Lê Hồ Bích Trâm