Tu viện Khánh An

Cái Nhìn Vô Thường Nhân Mùa Vu Lan

Cứ mỗi độ thu về, nhìn những chiếc lá vàng sầu rơi bên hè làm cho mỗi người trong chúng ta cảm thấy bồi hồi, xao xuyến bao nỗi nhớ mong trông chờ đến ngày rằm tháng bảy.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Rằm tháng bảy chính là ngày hội vu lan, ngày chư tăng tự tứ, ngày xá tội vong nhân và cũng là ngày dành cho những người con báo đền công ơn dưỡng dục của các bậc phụ mẫu sinh thành. Hướng về ngày hội Vu Lan, những người con Phật luôn muốn dành hết sự thành tâm, sự tôn kính đến cha mẹ của mình nhân ngày đặc biệt và thiêng liêng này. Đây là dịp mỗi chúng ta khắc ghi câu nói: “Ai còn cha xin đừng làm cha khổ, hãy nhớ câu đạo hiếu làm đầu. Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng làm buồn đôi mắt mẹ nghe không”. Từ đó tự nhủ lòng phải sống sao cho xứng đáng với công ơn dưỡng dục của các bậc sinh thành.

Ai trong chúng ta cũng đã từng lớn lên trong sự chăm sóc của mẹ, sự nâng đỡ của cha. Khi ta biết lắng nghe cuộc sống mẹ dạy ta cảm nhận, khi ta chập chững những bước đi đầu tiên của cuộc đời cha luôn cầm tay dẫn dắt. Bởi vậy, những người còn cha, còn mẹ may mắn được cài lên ngực bông hồng đỏ và với những người không còn cha mẹ, bông hồng trắng như một sự tri ân, tưởng nhớ.

Cha mẹ, người mà mỗi người con đều mang ơn dưỡng dục rất lớn. Dù cho con đã lớn vẫn là con của cha của mẹ. Con đi khắp thế gian tận cùng trời cuối bể thì nơi bến đỗ mà con tìm về chính là ngôi nhà đong đầy tình yêu thương của gia đình. Thế nhưng không phải ai cũng hạnh phúc được như thế. Có những người con phải sống thiếu cha, thiếu mẹ vì những khó khăn trong đời sống gia đình mà cha mẹ phải ly hôn hay có những người con mới vừa chào đời đã không được cảm nhận hơi ấm của tình yêu thương. Dẫu biết sanh, già, bệnh, chết đó cũng là quy luật của tự nhiên mà vạn vật trong vũ trụ phải tuân theo, không ai có khả năng thoát khỏi nhưng khi đến ngày Vu lan phải cài lên cành hoa trắng thì cũng không khiến ai đó phải bồi hồi tưởng nhớ, bồi hồi xót xa, tâm hồn xao động như mặt nước hồ thu dậy sóng. Màu trắng tang thương u buồn, mất mát đớn đau, chứ không phải màu đỏ vui sướng. Họ buồn tê tái trong dòng nước mắt nghẹn ngào thương nhớ mẹ, trong không khí tưng bừng vui tươi của những người xung quanh còn mẹ mang đến niềm đau, niềm đơn côi, và hờn tủi, tựa như lá vàng sớm lìa cội, như nước chảy sớm xa nguồn, bơ vơ lạc lõng, đắng cay và côi cút.

Vô thường là thế đấy, nó sống chung với ta, nó diễn ra xung quanh chúng ta hằng ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây thậm chí mỗi sát na trôi qua vô thường đều xảy ra với con người. Quá trình chuyển động, hủy hoại và sinh thành đó của mọi hiện tượng thường xuyên tiếp diễn bên ngoài thế giới và cả bên trong tâm thức của mỗi con người. Sáng sớm mở cửa nhìn ra ngoài trời, mây vẫn bay, chim vẫn hót, bước ra đường, phố chợ vẫn ồn ào. Thế giới dường như vẫn còn nguyên, vẫn giống như ngày hôm qua. Thế nhưng thật ra thì mỗi chúng ta đã lật quyển nhật ký của đời mình sang một trang mới, và kho sách lịch sử khổng lồ của vũ trụ cũng đã sang trang. Một đêm dài hay cả một kiếp người cũng chỉ như một dấu phẩy hay một dấu chấm trên dòng chữ bất tận của vô thường.

Dù vô thường kia có rình rập đi chăng nữa thì ta vẫn là ta tự thuở nào. Đức Phật đã dạy cho ta một hướng sống giải thoát thực tế. Chính mình phải chọn cho mình một con đường thoát khổ. Đồng thời Đức Phật cũng khuyến nhắc mọi người, nhất là người Phật tử phải nên lấy đạo đức làm căn bản trong đạo xử thế. Vì hiếu đạo là cội nguồn, là mạch sống của sự sống. Nhờ có lòng tri ân và báo ân, mà đời sống của con người mới thăng hoa tươi đẹp và nó sẽ mang lại ý nghĩa thắm đượm tình người nhiều hơn. Và cũng nhờ đó mà nhân loại sẽ biết yêu thương nhau hơn và tránh gây đau khổ cho nhau. Vì máu chảy thì ruột phải mềm! Không gây khổ đau cho nhau, thì đời sống của con người mới thực sự có ý nghĩa và mới có được an lạc hạnh phúc. Chiến tranh hay hòa bình đều phát xuất từ tâm thức của con người mà ra. Nhân mùa Báo hiếu, là người con Phật chúng ta hãy cùng động viên nhau trên bước đường tu học, nhắc nhở nhau tinh tiến trên bước đường hoằng pháp độ sinh, những ai còn cha còn mẹ hãy tự nhắc nhở mình cần phải làm bổn phận người con Phật chân chính, hiếu với mẹ cha, sống vị tha không phân biệt sang hèn, thứ dân hay quan chức, âu cũng là hạnh hiếu Phật dạy chúng ta như thế.

Ngọc Ánh