Tu viện Khánh An

NỤ CƯỜI!

Bạn đọc thân mến! Thời gian gần đây, nạn bạo hành trẻ em liên tục bị đưa lên mặt báo, lên mạng, VideoClip ... khiến hình ảnh của cô giáo, của bảo mẫu không con dễ thương trong mắt phụ huynh và cộng đồng xã hội.
Danh mục: 
Thơ - Văn

 Thậm chí người ta bắt đầu ghi ngờ về môi trường giáo dục hiện nay! Không ít cô giáo, bảo mẫu có trái tim yêu trẻ, yêu nghề cảm thấy bị tổn thương bởi những hình ảnh xấu kia nhưng các cô  đã không chùm bước, tìm đến với đạo Phật, đến với khóa tu để nuôi dưỡng trái tim bằng chất liệu từ bi của Đức Phật để tiếp tục phụng sự, cống hiến cho đời bằng nghề trồng người. BBT xin giới thiệu bài viết của một cô giáo, Phật tử An Thiên Anh đã nói lên cảm nhận khi về TV. Khánh An dự tu, giúp cô chuyển hoá, có được kết quả thực tập tốt đẹp, đem lại nhiều niềm vui, cho các bé.

Con có một ước mong là các khóa tu cứ tiếp tục mãi, để ngày càng nhiều hơn các cô giáo mầm non như chúng con có thể làm sạch trái tim mình, xóa hết, bỏ hết những buồn lo, những áp lực, những căng thẳng bế tắc. Lúc đó trái tim này chỉ có niềm vui, có hạnh phúc, để chúng con lại mang về gieo vào những mầm xanh.

 image001

Đây là ảnh thật của những học sinh đang được cô giáo dưỡng

image003

Khi viết những dòng chữ này gửi thầy con rất xúc động, vì con biết ơn lắm. Biết ơn những hạnh phúc, những niềm vui, những nụ cười con nhận được ở quý thầy và quý sư cô qua những khóa tu. Có lẽ, con đã mang được chúng về, đặt trọn vẹn vào trái tim của từng đứa trẻ của con.

Trước những bạo lực, xung đột giữa học sinh và giáo viên, giữa phụ huynh và thầy cô giáo. Những clip, những bình luận chỉ trích, phê phán hay tranh luận, tràn lan trên mạng xã hội. Con giật mình nhận ra, con quá may mắn phải không thầy, Vì con được tiếp xúc với quý thầy, quý sư cô, các bạn trong khóa tu, con nhận ra mọi việc đều có thể giải quyết được, nếu ta thương. Con đang cố gắng thực tập nhìn và thương thầy à. Vốn bản chất con trước không phải thế. Khi con nhìn, con hiểu, con thương, con không biết giận nữa, con chỉ thấy hạnh phúc thôi. Một giáo viên mầm non, chúng con phải tiếp xúc với rất nhiều phụ huynh, mỗi người một tính cách, nhưng khi con chủ động hỏi thăm, chia sẻ về con họ, về hoàn cảnh của họ, một cách tự nhiên mối quan hệ vòng tròn giữa “cô giáo - bé - ba mẹ” ngày cứ càng tốt hơn. Cảm thấy áp lực công việc từ đó mà giảm đi rất nhiều.

Hằng ngày con đến lớp, con vẫn cố gắng thực tập theo thầy. Con cố gắng thay đổi mình hằng ngày, vì con nhận ra rằng qua một thời gian mình thực tập như vậy, các bé ở lớp con và ngay cả con đều rất vui và hạnh phúc khi đến lớp.

Thầy biết không, con chỉ thực tập được ít thôi, đơn giản thôi, không có cao siêu gì đâu. Chỉ là thực tập “Ái ngữ và lắng nghe” sống gần gũi với thiên nhiên, chỉ vậy thôi mà con đã thấy vui lắm rồi, lớp học của con đươc đánh giá là lớp có học sinh ngoan, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Vì vậy mà cứ mỗi dịp lễ tết được nghỉ làm thì con chẳng đi chơi hay du lịch gì hết, con chỉ tìm về Tu viện mình thôi, tìm đến các khóa tu để đón nhận và mang về “chiếc bánh hạnh phúc” chia cho các bạn nhỏ, hihi, bánh này ai cũng muốn ăn phải không thầy, và con đã tìm được khi tham gia các khóa tu.

“Ái ngữ và lắng nghe” con thực tập đơn giản chỉ là chịu khó nghe những câu chuyện các bé kể. Nghe rồi, nghe với tình thương sẽ thấy nhiều câu chuyện hay lắm, rất là vui, nó không nhàm chán như mọi người vẫn nghĩ nó chỉ là chuyện trẻ con. Thầy biết không, con chỉ có nghe thôi mà con không ngờ các bé lại thích và hạnh phúc đến thế khi câu chuyện của mình được tương tác với cô giáo, được cô nghe và trò chuyện cùng mình, chỉ là nghe thôi vậy mà các bạn cũng thương con hơn nữa. Khi con tốt nghiệp ra trường, con bị ảnh hưởng bởi môi trường làm việc xung quanh con, lúc đấy mình chỉ biết bắt chước người khác, vì mình mới, mọi thứ mình phải học, và con đã học những hành vi, cư xử chưa chuẩn mực, chưa có tình thương của một cô giáo. Con nhận ra mọi thứ cần phải thay đổi khi con biết đến tu viện của mình. Con từng tình cờ nghe được thầy QT hỏi một bé nhỏ “Con có nói lời ái ngữ với cô đó không?”. Đứa bé trẻ lời “dạ có”, rồi thầy cười. Ai cũng muốn nghe lời dễ hương hết, vì vậy con cố gắng thay đổi lời nói của mình với các bạn làm sao cho dễ thương hơn. Con hay nhắc nhở các bạn mọi lúc mọi nơi, mình nên nói chuyện dễ thương với nhau.

Trời đang nắng, bất chợt đổ cơn mưa nhỏ, con và các bé cũng dừng lại một tí các hoạt đọng trong lớp. Chúng con cùng nhau đi ngắm mưa, lúc trước con không biết ngắm mưa, ngắm mây, ngắm trời, ngắm đất vậy đâu. Nhưng giờ thì khác rồi, không những con, mà có các bé trong lớp cùng ngắm với con nữa. Ngắm những cái bong bóng nước trên sân, ngắm đám mấy vây quanh ngọn núi, ngắm con chim bay trên bầu trời, đôi khi cả lớp phải đi rón rén để ngắm con kì đà đang tắm nắng. Con nhớ mãi mấy ngày đầu con nhận lớp, dắt các bé ra sân chơi, các bé thấy con gì cũng bắt, tranh  nhau giẫm đạp, có hôm thấy cái tổ kiến mà các bạn cũng bay vô đạp luôn. Xong rồi con phải tập, tập cho các bé có sự yêu thương tôn trọng sự sống xung quanh mình, dạy cho bé cách thả một con bọ bị kẹt trong lớp để nó ra bãi cỏ…. Và cứ như thế, mọi thứ có thể ban đầu nó chưa tốt, không phải chỉ là học sinh chưa tốt, mà là cô giáo chưa tốt, hay phụ huynh chưa tốt, thì mọi thứ đều có thể thay đổi được nếu ta được học và cố gắng thay đổi, cố gắng, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp lên…..

Con có một ước mong là các khóa tu cứ tiếp tục mãi, để ngày càng nhiều hơn các cô giáo mầm non như chúng con có thể làm sạch trái tim mình, xóa hết, bỏ hết những buồn lo, những áp lực, những căng thẳng bế tắc. Lúc đó trái tim này chỉ có niềm vui, có hạnh phúc, để chúng con lại mang về gieo vào những mầm xanh.

                                                                                              An Thiên Anh