Tu viện Khánh An

Tâm Hương Dâng Ngày Xuất Thế

Kính bạch Đức Thế Tôn! Chúng con ý thức được Ngài xuất hiện nơi thế gian là vì lòng thương tưởng cho đời, vì hạnh phúc cho chúng sinh, vì lợi ích, vì an lạc, vì hạnh phúc cho số đông, cho chư thiên và loài người. Trong kiếp phù sinh đầy trần lụy, sự xuất hiện của Ngài như mặt nhật xóa tan vô minh, đem lại ánh sáng giải thoát, giác ngộ cho đời.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Bạch Thế Tôn!

Để tưởng niệm ngày đản sanh của Ngài, như sự thị hiện của hòa bình, giải thoát và tình thương yêu bất tuyệt đến với thế gian; đâu đâu cũng cờ hoa rộn rã, đâu đâu cũng lễ đài trang nghiêm, đâu đâu cũng hương, hoa, đèn nến lung linh và chúng con - Tăng thân Tu viện Khánh An - cũng thực hiện những điều này để dâng lên cúng dường Ngài. Chúng con muốn thực hiện những điều này dù là nhỏ bé, chỉ nhỏ như nén hương, mong manh như làn khói, mịn màng như ly nước tịnh, sáng soi như ánh nến. Nó không thể so được với trí tuệ vượt tầm pháp giới và tình thương ôm trọn vạn loài của ngài, lòng thành của chúng con, đơn gian chỉ là lòng thành dâng cúng nhân kỷ niệm ngày bậc đạo sư xuất thế.

Bạch Thế Tôn!

Chúng con hình dung Ngài như một ông lái đò đưa người từ bến mê sang bờ giác. Biển đời mênh mông đầy nước mắt, sướng ít khổ nhiều, bao khóe mắt đã vươn sầu thiên cổ giữa trường mộng nhân sinh vì không nhận chân được chân lý nên cứ lấy giả làm chân, ngỡ đời là trường cửu.

Vậy cho nên:

“Lặng nghe trái đất thì thầm

Nhỏ dòng máu lệ kiếp trầm luân sâu.”

Hay:

“Ngược xuôi bao kẻ đi về

Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong

Chuyện đời có có không không

Phù vân một áng bụi hồng xa xa

Cớ sao thiên hạ người ta

Vẫn chưa tròn một quê nhà bao dung?

Vẫn chưa tỉnh giấc hãi hùng?

Trong cơn trường mộng vô cùng thời gian.”

Trước khổ đau bất tận của kiếp người, Ngài đã đến để truyền trao pháp mầu vi diệu để nuôi dưỡng an lạc và giải thoát nơi mỗi con người.

Con nhớ, có một lần Ngài đang nằm ngủ trên một chiếc giường lót bằng những lá cây khô từ một cây bên đường rụng xuống ở Aḷavī. Lúc bấy giờ một hoàng tử dòng āḷavaka tên là Hatthaka đi dạo chơi đến đó. Nhìn thấy Ngài, anh ta liền hỏi:

“Bạch Ngài, Ngài ngủ có được an vui không?”

Ngài đã trả lời, “Có, này chàng trai, Ta ngủ rất ngon. Như Lai là một trong những người ngủ được an vui nhất thế gian này.”

Nghe vậy Hatthaka nói: “Đây là một đêm thu lạnh lẽo, trong mùa tuyết rơi. Những móng của trâu bò đã làm cho đất gồ ghề, không bằng phẳng. Chiếc giường lá lại mỏng manh. Chỉ một ít lá trên cây. Gió lạnh từ mọi hướng thổi tới mà Ngài chỉ có tấm y tơi tả trên mình thế kia. Làm thế nào Ngài có thể ngủ an lạc cho được?”

Trước câu hỏi đó, Ngài trả lời rằng, “Một người gia chủ hay con một người gia chủ dù ngủ trên giường êm nệm ấm trong một căn nhà đàng hoàng nhưng lửa ái dục có thể thiêu đốt bên trong họ. Trong trường hợp đó, nung nấu bởi sức nóng của dục, họ ngủ trong sầu khổ. Như Lai đã dập tắt mọi tham ái — đọan diệt nó, bứng gốc nó, chấm dứt nó vĩnh viễn, giống như thân cây thốt nốt đã bị cắt đứt, từ đó lá non không thể mọc lên. Tham ái không còn hiện hữu trong Như Lai. Nó không thể khởi lên trong Như Lai. Như Lai là một Bậc Alahán, luôn luôn ngủ một cách an vui.”

Đó là những đều minh chứng cho những gì Ngài đã dạy cho chúng con.

Giờ này, nơi lễ đài đã trang nghiêm, mọi công việc trang trí đã hoàn tất, chúng con muốn đem tất cả những gì đẹp nhất để dâng lên cúng dường Ngài. Có lẽ giờ phúc này, cộng đồng Phật tử  hải ngoại - những vùng đất mà Thầy chúng con đã đặt chân đến và truyền dạy giáo pháp nhiệm mầu của Ngài - cũng đang háo hức đón mừng đón mừng Phật Đản như tại quê nhà, tại nơi Tu viện Khánh An này.

Con nghĩ rằng, dù ai, dù ở đâu thì cũng là những Phật tử, có trái tim Phật, luôn muốn một cuộc sống an lành, thánh thiện như những lời Thế Tôn đã dạy, luôn muốn trang nghiêm tự thân bằng giáo pháp và làm đẹp cho cuộc đời này.

Trung Nhã