Đong Đầy Yêu Thương!
Với sứ mệnh mang yêu thương đến những nơi cùng khổ, đem chút năng lượng công phu tu tập đến với mọi người hay, đơn giản hơn chỉ là mặc chiếc áo lam, nâu đến với đồng bào miền núi là ta đang mang hình ảnh của Đức Phật đến với cuộc đời.
Tại xã Tân Phúc, trước khi tặng quà, trông một số bà con còn lạ lẫm với hình ảnh chư tăng nên Thầy Viện chủ đã nói: “Chúng tôi là những người tu cạo đầu, mặc áo nâu, ở Chùa, chỉ ăn rau củ quả. Chúng tôi có mặt ở đây là mang tình thương yêu của hàng trăm, hàng ngàn người con Việt ở trong và ngoài nước đã gửi gắm niềm tin vào chúng tôi mang những phần quà này đến chia sẻ sự mất mát của bà con ta trong đợt lũ vừa rồi. Rất cảm ơn bà con đã đến đây đón đoàn và nhận tấm lòng thiện lành của chúng tôi”.
Cuộc sống này đủ loại thành phần, kẻ sang người hèn, kẻ quí người tiện, kẻ trí người ngu ... bên dư thừa đắp bù cho bên thiếu hụt, chính sự bất toàn ấy mà tình người được kết nối, quan hệ xã hội thiết lập. Ai cũng đầy đủ vật chất, ai cũng không nếm trải khổ đau thì làm sao tình người trong mỗi chúng ta phát khởi.
Chuyến đi từ thiện nào cũng để lại nhiều cảm xúc cho người tham gia. Ai cũng thấy mình hạnh phúc, có phúc duyên có được cuộc sống ổn định, nhưng ẩn đằng sau đó là nỗi ưu phiền khi chiêm nghiệm bản thân. Làm từ thiện là đi giúp người nhưng làm từ thiện cũng là cơ hội để giúp ta biết nhìn lại chính mình. Nếu biết gieo nhân lành thì quả lành sẽ gặt được, còn gặt hái lúc nào thì tùy thuộc vào duyên.
Ước muốn là cái gì đó quá xa vời còn hiện tại thì ngay trước mắt. Nếu biết gom mây gầy nắng thì ta chẳng còn nghĩ ngợi chuyện quá khứ hay rong ruổi tương lai, niềm vui sẽ có mặt. Chúng ta xây dựng hạnh phúc bằng hiện tại thì hạnh phúc sẽ liền có mặt. Có mặt trọn vẹn từ chặng đầu, chặng giữa và chặng sau là ta đang xây dựng tương lai cho mình. Hiện tại hạnh phúc thì tương lai cũng hạnh phúc nên chẳng cần sợ hãi bất cứ điều gì.
Cuối cuộc hành trình, trên đường ra sân bay Nội Bài để vào Nam, mỗi người đều nói lên cảm nhận của mình, trong những phút giây ngắn ngủi còn lại được có mặt cho nhau.
Chị Như Ý tâm sự: “Lúc đến thăm Trung tâm Bảo trợ, nhìn hình ảnh các cụ già nua, neo đơn, bệnh tật con rất xúc động, muốn đem hết yêu thương chia sẻ cùng các cụ đang trong cuộc sống thật khổ đau. Nhưng rồi bất chợt một chút suy nghĩ khởi lên, rồi đây mình cũng sẽ già, sẽ bệnh, sẽ ... cũng như bao người trong kiếp vô thường này. Nhìn các cụ con ngẫm lại mình, không biết khi cái già đến rồi mình sẽ ra sao!”.
Bác San người lớn tuổi nhất đoàn, nay đã gần 80 nhưng vẫn hăng hái tham gia bất cứ hoạt động nào mà Khánh An phát động. Bác chia sẻ: “Con cháu của con rất vui khi biết con đi từ thiện với Gia đình Khánh An. Lý do con hay chụp hình cũng không ngoài mục đích đưa lên Facebook cho con cháu và bạn bè biết là mình đang đi làm việc lành với những người lành. Hễ nghe nói con về Khánh An hay đi đâu đó với Thầy Viện chủ thì cả con cháu trong và ngoài nước đều hoan hỷ khuyến khích, động viên”.
Cô Nguyên Giới - Người thiết kế thành công chuyến đi xây trường học ở Hà Giang và cũng là người kết nối để thực hiện chuyến từ thiện này vui mừng bảy tỏ: “Phật tử thủ đô chúng con vui mừng được Thầy và các anh, chị, em Gia đình Khánh An tin tưởng giao nhiệm vụ đi thị sát, nắm bắt tình hình, kết nối với các cơ quan hữu trách địa phương để tìm hiểu hoàn cảnh khó khăn của từng nơi chốn để đoàn đến thăm, tặng quà. Đây là phúc duyên lớn, là cơ hội lớn để phụng sự. Có những chuyến thị sát gặp không ít khó khăn, gian nguy khi vào rừng sâu, núi cao nhưng tâm niệm khởi lên hạnh phúc là được cống hiến, nên chúng con luôn vui vẻ làm. Công việc này, tức nhiên không phải mình con có thể làm được mà phải nhờ người thân như vợ chồng anh chị Bắc - Mai”. Anh Phúc An ở Séc hay Chị An Duyên từ Ba Lan cũng bay về tham gia từ thiện. Chị tâm sự: “Được đón đoàn chư Tăng và Phật tử Khánh An ra Bắc làm từ thiện, lại còn được tháp tùng đoàn đến những vùng khó khăn để giúp đỡ bà con nghèo khiến con rất vui. Cuộc trải nghiệm tình người rất ý nghĩa, giá trị cuộc sống càng nhân lên gấp bội trong con”.
Gặp nhau đây rồi chia tay là chuyện rất đỗi bình thường, những gì động lại trong chuyến đi mới là quan trọng. Xe chạy chậm lại, thỉnh thoảng bắt gặp những chiếc máy bay đáp xuống, bay lên, Nội Bài kia rồi.
Thầy Viện chủ đã đúc kết bằng sự hài lòng trong chuyến đi từ thiện này. Thầy nói: Trong hội chúng này có người đã đi một lần, hai lần, ba lần... hay nhiều hơn nhưng chúng ta ai cũng có sự đóng góp qua những đợt kêu gọi. Đoàn chúng ta được nhân danh là thay mặt những tấm lòng vàng đóng góp vào quĩ Khánh An - ở trong nước và ngoài nước - đem thương yêu đến cho mọi người gặp khó. Có thể chúng ta vất vả vì phải vào tận vùng sâu vùng xa, núi đồi chập chùn nhưng chúng ta vui vì được gặp những người thật sự gian khổ, khó khăn để chứng kiến cảnh khổ của họ, để tận tay kính dâng những món quà nghĩa tình cho họ. Đó là niềm hạnh phúc của chúng ta. Về tài chính, so với một số tổ chức từ thiện, chúng ta còn khiêm tốn lắm, nhưng cái chúng ta mang theo, ngoài quà, tịnh tài ra còn sự công phu tu tập, tâm bồ đề, tâm từ bi đến với mọi người. Hãy làm từ thiện như vậy, hãy đem tâm phụng sự như vậy để mọi người được thừa hưởng ân phước của Tam Bảo”.
Xe dựng lại ngay trước cổng sân bay, thế là kẻ ở người đi, những cái vái chào, những cái bắt tay, những cái ôm nhau tình nghĩa, những ánh mắt đỏ lên, ngấn lệ, những mái tóc cúi xuống như để che dấu nỗi chia xa . . . Thật đẹp!
Rất biết ơn mọi sự đóng góp để chung sức chúng lòng, để chia sẻ yêu thương, để chuyến từ thiện thanh công viên mãn.
Quảng Thức