Chút Suy Gẫm Sau Chuyến Từ Thiện
Một môi trường làm việc thật vất vả bởi hết các cháu ở đây đều là trẻ không bình thường. Nếu dung lượng trái tim không đủ lớn, sự mát dịu của tâm yêu thương không đủ để chan hoà thì dễ cau có, bực dọc nói gì đến chăm sóc, dạy bảo. Ấy Thế mà các cô giáo ở đã kiên trì, nhẫn nại chịu thương chịu khó chăm chút từng tí cho các em. Mỗi cô giáo/ tình nguyện viên được hướng dẫn chăm sóc 5 - 7 em, từ việc tập ăn uống, nói năng, tập đi đứng ngồi nằm, tập đọc tập viết ... cho đến lau mặt, lau tay, lau mũi . . . nhất nhất đều phải bám sát dạy dỗ, chăm sóc. Lẽ thường, bác sĩ chỉ trị bệnh, cô giáo chỉ dạy học, người giúp việc chỉ lo dọn việc nhà, người nuôi bệnh chỉ lo việc chăm bệnh. Ấy vậy mà tại đây, tất cả những việc ấy đều dồn hết vào vai những cô giáo, suốt ngày quầng quật chăm các cháu thiểu năng. Tôi khâm phục quá!
Trung tâm Sao Mai là tổ chức hoạt động phi chính phủ, được thành lập năm 1995, chuyên tiếp nhận, nuôi dưỡng, dạy dỗ các trẻ em bị bại não, down và tự kỉ.
Có lẽ do các cháu quá kém may mắn nên chúng ta phải đem trái tim bình an đến hiến tặng cho các cháu. Đoàn đã thăm từng khoa bệnh, gởi từng món quà yêu thương đến các cháu, mong các cháu phát triển trí tuệ, tự liệu được hành vi bản thân, sớm hoà nhập với xã hội, cộng đồng, học tập và làm việc theo nghề yêu thích.
Xã hội ngày nay, vì cơm áo gạo tiền, vì tiện nghi vật chất nên giới trẻ ít được sự quan tâm của gia đình. Giới trẻ ngày nay có quá nhiều khó khăn và ít được phụ huynh lắng nghe và chia sẻ suy nghĩ của các cháu. Xã hội càng phát triển, công nghệ hiện đại càng vượt trội thì dường như các giá trị văn hoá truyền thống bị nhạt nhoà, lãng quên. Thật khó để còn nhìn thấy những bữa cơm quây quần bên gia đình dưới ánh trăng, những bậc cha, mẹ dạy chữ cho con từng con dưới ánh đèn, những đứa trẻ vòng tay, cúi đầu “chào ông bà, cha mẹ, con đi học về” trong căn nhà tam đại đồng đường. Chính đó là những chất liệu kết nối, nuôi dưỡng tình thương và các giá trị đạo đức của con trẻ. Chúng ta hãy cho con mình bằng sự quan tâm thật sự, hãy lắng nghe con mình muốn gì, làm gì để con mình đừng cảm thấy hụt hẫng, cô đơn, lạc lõng.
Được thăm, tiếp xúc với các em tuổi còn non trẻ nhưng thiểu năng trí tuệ, tự kỷ mất đi sự hồn nhiên tuổi thần tiên, tương lai của các em gần như bị vùi lấp, con đường sáng phía trước gần như mịt mờ. Có một điều làm tôi xúc động là, khi nhìn thấy hình bóng chiếc áo nâu, hạt giống Phật trong các cháu trỗi lên, các cháu biết chắp tay hình búp sen, miệng biết thốt lên câu chào “A Di Đà Phật”.
Rời Trung tâm Sao Mai, tiếp tục đến thăm Trung tâm Bảo trợ Xã hội 4 ở Ba Vì, nơi nuôi dưỡng gần 400 cụ già, trẻ em không nơi nương tựa, tật bệnh, lang thang . . .
Tại đây, những chiếc chăn ấm, những chiếc gối và bao thơ nhiều chục triệu đồng được trao tặng. Thời tiết miền Bắc rất là lạnh nên người già, người bệnh rất cần những chiếc chăn, chiếc gối như thế. Đoàn đã đến từng phòng thăm các cụ mới biết được rằng: Có người thì chồng đi vào nam từ lúc 29 tuổi sáu bảy chục năm trời ở nhà chờ đợi suy nghỉ nhớ mong, người thân không có. Có người thì lang thang con cái không nuôi phải lang thang kiếm sống ngoài đường, có người chồng con đi kháng chiến rồi đi luôn... Mỗi cây mỗi hoa, mỗi người về đây là một câu chuyện khiến ai cũng thấy thương rồi nghĩ đến tuổi già của mình như thế nào.
Chăm sóc trẻ em, nuôi dưỡng người già chính là bổn phận của tất cả chúng ta vì cuộc sống yên bình, vì quê hương đất nước. Mỗi người chung tay chia sẻ một ít niềm vui để làm cho vơi bớt nỗi khổ của thế gian này.
Trong cái nhìn của nhà Phật, mỗi người với sướng khổ, buồn vui đều do nghiệp và phước đức ông bà tổ tiên để lại. Dù thế nào thì cuộc đời này cũng rất cần thương yêu và hiểu biết, xin hãy đem trái tim yêu thương của mình hướng đến những mãnh đời thiếu may mắn. Đó cũng là cách quán chiếu lại bản thân tập cho chúng ta buông xả nuôi lớn tâm từ của mình.
Cho nhau một nụ cười
Hạnh phúc mãi thắm tươi
Trao tay niềm vui mới
Đắp xây nên tình người.
Ý Thức