Có Một Chiều Xưa
Ta vẫn nhớ có một chiều như thế
Ánh vàng ươm vạt nắng chiều đông
Mây lờ lững trôi cuối trời xa vắng
Ta thẫn thờ lạc lối giữa mênh mông.
Phật đài xưa còn ngổn ngang sỏi đá
Bao mồ hôi Người vất vả gian nan
Bàn tay chai sần cát đá bê tông
Nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời rạng rỡ.
Trong khoảnh khắc ngày đầu xuân bỡ ngỡ
Nơi sân chùa có hoa nắng đong đưa
Đỉnh phù vân tháng ngày ta rong ruổi
Miền Chân như miên viễn chợt tỏ tường.
Có những ngày ta chơ vơ, lạc lõng
Đâu là nơi tìm đến để dừng chân
Người hiển hiện uy nghi Thân, Khẩu, Ý
Mỉm nụ hiền ta như mở khối trần tâm.
Ta đã về đây sau bao năm tháng
Giông bão cuộc đời muôn nỗi đắng cay
Ta ngồi xuống sau nửa đời phiêu dạt
Nương tựa Cõi thiền lòng nhẹ mấy tầng mây.
Ta gặp Người giữa biển đời dâu bể
Như nhân duyên hội tụ tự ngàn năm.
Như nước biển đếm đong chẳng thể
Tình Sư - Đệ sâu nặng cõi mênh mông .
Nơi quy hướng là nơi tâm tĩnh lặng
Cuộc vô thường nay bỗng thấy an nhiên
Dòng luân vũ ta tuỳ duyên hoà điệu
Biết ơn Người giữa vũ trụ thiên niên.
Saigon, tháng Tôn sư trọng đạo 2017
Huỳnh Duyên