Tu viện Khánh An

Không có thương yêu, thế giới này sẽ là địa ngục

Mỗi người trong chúng ta đến với Đạo Phật đều có những nhân duyên khác nhau, nhưng có lẽ phần lớn là từ những đau khổ, những kiếp nạn.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Ban đầu đến là để tìm chỗ nương tựa, đến vì niềm tin được sự chở che, gia hộ, đến vì những đuợc mất của cuộc đời; nhưng cuối cùng rồi ai cũng nhận thức được những điều cao quý thật sự trong giáo pháp mà Đức Phật truyền trao, những mầu nhiệm mà chúng ta nhận được từ Ngài giúp ta vượt qua những thăng trầm của cuộc sống. Thật ra rất nhỏ nhoi với gia tài to lớn mà Ngài để lại cho đàn con dại mà Ngài thương yêu. Đó là sự an tĩnh nội tâm, quay về với Phật tánh của mình. Đó mới chính là đích đến cuối cùng mà ai phát tâm theo Phật, học Phật đều phải tìm về.

Từ khi có duyên được biết đến Phật con đã dần thay đổi từng ngày, những triết lý vô thường giữa cõi ta bà này đã giúp con hiểu được rõ hơn về cuộc sống, biết cảm nhận mọi người qua giá trị đạo đức và không nhìn sự vật, hiện tượng một cách hời hợt, thiển cận. Con luôn thực tập theo lời Phật dạy, sống có chánh niệm, chánh niệm trong từng suy nghĩ, từng hành động, trong cách đối xử, đem giáo pháp ứng dụng vào đời sống hàng ngày, nhằm xây dựng nhân cách tốt để xứng đáng là một người con Phật.

Hiểu Phật, tin vào Phật con ngày càng có thêm được sự minh mẫn, sáng suốt. Sáng suốt khi gặp những khó khăn chướng ngại, biết hướng đến sự hoàn thiện bản thân mình ngày một tốt hơn. Niềm an lạc luôn có ở trong con. An lạc trong từng câu niệm Phật, trong từng hơi thở, từng lời nói hành động và ngay cả trong giấc ngủ. Biết hóa giải để sầu muộn không thể đến với mình. An lạc khi gặp trắc trở, và vì đã có trí tuệ sáng suốt thông hiểu thấu mọi việc nên con tin chắc rằng mãi mãi sẽ có cuộc sống bình yên.

Vâng lời Phật dạy, con đã biết yêu thương tất cả mọi người xung quanh mình và tận tình giúp đỡ họ khi mình có thể làm được. Con luôn tâm niệm sống phải biết nhường nhịn, đừng tranh đua với ai. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi nó được tưới mát bằng dòng nước của thương yêu. Nếu không có thương yêu, thế giới này lập tức biến thành địa ngục. Con luôn đồng hóa niềm vui của người thành niềm vui của mình, như vậy con mới dập tắt được sự đố kỵ hành hạ trong tâm hồn con. Con người thường đố kỵ khi thấy người khác thành công và thầm vui khi thấy người thất bại. Chỉ có phương pháp đồng hóa niềm vui này mới bứng lên gốc rễ của thói quen xấu xa đó.

Rồi trong đời, con biết con sẽ gặp nhiều người ganh ghét con. Họ sẽ mưu hại hoặc nhục mạ con. Con sẽ không hận thù họ bởi con xem đó như là một cách để con thực tập lòng thương yêu của Đức Như Lai. Con sẽ cố gắng giữ lòng mình như ánh mặt trời chiếu soi cả núi đồi hay thung lũng, giữ vững tình thương yêu với họ, tha thứ cho họ và lắng đi nỗi bực tức giận hờn. Thế gian đau khổ bởi quan niệm “mắt đền mắt, răng đền răng”. Riêng con, con sẽ đền trả sự xúc phạm bằng lòng bao dung và nhẫn nhục của mình.

Con cũng học ở Người về lòng khiêm hạ. Nhưng khiêm hạ không có nghĩa là yếu thế, nhu nhược. Nó hoàn hoàn toàn ngược lại. Người khiêm hạ có tấm lòng can đảm, hào hiệp và sẵn sàng hy sinh cho tha nhân. Khiêm hạ thường đi song hành với tình yêu thương. Không ai trong chúng ta là hoàn hảo cả, đừng nên bới móc những thói hư, tật xấu của người rồi chỉ trích khinh chê. Con luôn suy xét, tìm kiếm những điểm cao quý, tốt đẹp nào đó nơi người để con có thể đặt niềm yêu thương và kính trọng. Con khao khát được trở thành suối nguồn tình thương chảy vào sa mạc cuộc đời đang nóng bỏng bởi hận thù và tội lỗi. Cái khao khát cháy bỏng đó của một đứa con gái tuổi đôi mươi như một búp măng non đang chớm nở trong tim con. Được về chùa, con học được từ Thầy cách yêu thương, học tư cách đoan trang, phong thái nhẹ nhàng, nói cười nhã nhặn. Luôn giữ được hòa khí với mọi người. Biết nói lời ái ngữ, dịu dàng nhắc nhở lẫn nhau, yêu mến và hòa đồng với tất cả mọi người, biết quan tâm người khác, biết đối mặt với những khó khăn thử thách, những bon chen cuộc sống. Và con vững vàng hơn khi trong tim con luôn có Phật. Như thế, những gì con học được sẽ mãi mãi là hành trang để con tiếp tục nuôi dưỡng tâm bồ đề lớn lên và vững chắc từng ngày mặc cho dòng đời đẩy đưa xuôi ngược.

Và khi con nhận biết trong tim mình đã có Phật, con muốn, muốn hét lên thật to, muốn cho thế giới xung quanh biết được hạnh phúc và cảm nhận của con. Con muốn khoe hết niềm vui và tự hào vì con đã tìm được lối đi riêng cho mình, không xô bồ, không cầu kì phức tạp, mà đơn giản nhưng lại hạnh phúc vô cùng.

Lệ Ánh