Thong dong đi giữa ta bà
Đêm qua thiền hành trong tĩnh lặng
Vẫn con đường này dẫn lối ta đi
Bàn chân nhẹ bước trên đất mẹ từ bi
Khóm trúc, nhánh lan cúi đầu chào đón.
Sáng nay thiền hành vẫn con đường quen thuộc
Vẫn nhánh lan này và tre trúc vi vu
Chỉ một bầu trời sao khi sáng lúc âm u
Hỏi rằng đêm và ngày là hai hay một?
Ôi thời gian thật là mầu nhiệm!
Có khả năng nhuộm cả không gian
Nhuộm ngày lóng lánh sắc vàng
Nhuộm đêm mờ phủ bóng hoàng hôn rơi.
Hạnh phúc và khổ đau là hai hay một?
Sao cả khóc và cười trên cùng một bờ môi.
Vui và buồn cũng đến như một đôi.
Vẫn ánh mắt này nhưng lúc hoen mi khi rạng rỡ
Tử và sinh là hai hay một
Mà "Trong khi ta về lại nhớ ta đi".
Ghét thương ai nói tỏ tường
Sao khi cay nghiệt lúc vương vấn lòng.
Là thương vì bước chung đường
Ghét dù đối mặt vẫn dường như xa
Thiện ác cùng ở chung nhà
Buồn, vui, thương, ghét đâu xa cõi lòng.
Chỉ cần một trái tim lành
Là đôi mắt sẽ long lanh màu trời.
Chỉ cần chân bước thảnh thơi
Là bao phiền lụy nhẹ vơi tấc lòng.
Chỉ cần miệng mỉm môi cười
Là niềm hạnh phúc sáng ngời quanh ta
Thong dong đi giữa ta bà
Đâu Tịnh độ, đâu chẳng Nhà Như Lai
Trí Chơn