Tu viện Khánh An

Lá thư thứ mười ba: Cảm nhận về mẹ

Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất/ Như mặt trời không thể thiếu trong con/ Mẹ tiếng gọi từ khi con bập bẹ/ Đến khi trưởng thành con chưa hiểu hết chiều sâu/ Mẹ có nghĩa là mãi mãi/ Cho con không đòi lại bao giờ (sưu tầm)
Danh mục: 
Thơ - Văn

Chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau sinh ra con từ một hòn máu đỏ. Khi con ra đời là vai mẹ nặng gánh lo toan. Mẹ chăm sóc con từng miếng ăn, giấc ngủ. “Chỗ ướt mẹ nằm khô ráo phần con”. Mẹ luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Từ những bữa ăn, những viên thuốc khi con bệnh, sách vở cũng là mẹ mua. Kiến thức của con học được cũng từ mồ hôi, khó nhọc của mẹ. Cơ thể này là mẹ cho con, trái tim và dòng máu này cũng từ mẹ truyền trao. Tất cả những gì đẹp đẽ nhất, quý giá nhất mẹ đều dành cho con: sức khỏe, niềm vui, tuổi tác, vẻ đẹp. Con thấy mình đang thừa hưởng tài sản của mẹ để giờ đây mẹ dần già đi, tóc dần bạc, bệnh tật dần đến, những cơn đau nhức hoành hành cơ thể mẹ. Lưng mẹ đau hơn, trí nhớ của mẹ quên dần, suy nghĩ lại nhiều hơn. Ấy vậy mà nhiều lúc vô tình hay cố ý, con vẫn làm cho mẹ buồn phiền nhiều vô cùng. Nhưng mẹ vẫn luôn bao dung, tha thứ và nghĩ những điều tốt đẹp cho con. Mẹ lo lắng con bị vấp ngã trong cuộc đời,  luôn mong cho con được khỏe mạnh và hạnh phúc. Mẹ bảo vệ và yêu thương con khi mẹ còn trong cuộc đời này. May thay con biết được Phật pháp, được thực hành chánh niệm, hiểu được vô thường, được học hành từ bi và trí tuệ của Đức Phật.  Và may mắn hơn nữa là  đã  đưa mẹ đến được với Phật pháp để mẹ có thể học hỏi giáo lý, chuyển hóa khổ đau trong lòng, nuôi dưỡng hạt giống từ bi trong trong mẹ.

Cầu xin Tam bảo chứng tri cho lòng con, xin tri ân công lao trời biển của cha mẹ, cầu cho mẹ luôn bình yên, khỏe mạnh, tăng trưởng chánh pháp và đi đến con đường giải thoát sanh tử.

Khánh An, ngày 23/07/2017

Con

Chơn Hòa Phương