Lá thư thứ bảy: Tình thương cay đắng con gửi ba.
Đúng như vậy, ba là một người ít diễn tả cảm xúc qua lời nói hay hành động. Có lẽ vì từ nhỏ ba đã qua cực khổ lo cho các cô, các chú khi bà nội qua đời. Ba sống bương chãi, cơ cực, lời nói của ba nghe cứ như mắng người. Nhưng con có hờn, có dỗi cũng không hề ghét ba. Nếu tuổi thơ của con chỉ như thế trôi qua con cũng đã biết ơn rất nhiều. Nhưng có một điều làm con rất hận ba. Tới tận bây giờ, con đã cố gắng tha thứ mà sao khó quá. Con đành mang tiếng “conh bất hiếu” để đổi lại một gia đình bình thường. Hơn mười năm nay, không biết vì sao cứ tết nguyên đán - cái tết cổ truyền lớn nhất thì nhà nhà đều vui vẻ, chỉ có nhà mình toàn tiếng cãi vã, đánh nhau, đập đồ,... Ba như bị quỷ nhập chẳng còn tỉnh táo nữa, cứ đánh đấm mẹ, con thì thấy cảnh này quen rồi, hình như 22 năm tuổi của con. Con ao ước được một lần gia đình mình vui vẻ ngồi lại ăn bữa cơm. Chỉ tội đám em, tụi nó nhỏ mà riết cũng bất mãn.
Ba nhớ cái tết vừa qua không, lần đầu tiên con cãi lại ba, con còn chính miệng nói ra được câu: “Hai người không ở được thì li dị đi, chứ ba đừng làm khổ mẹ”. Rồi ba định tán con bạt tai, con cũng chờ đợi cái bạt tai đó lắm. Vì khi ấy con thật sự bất mãn về gia đình mình. Con em kế thì bỏ nhà đi, em út gái thì đòi bỏ học, còn mẹ thì cứ đòi chết. Có bao giờ ba nghĩ thử xem, những lúc như thế trong con có suy nghĩ gì không? Khi ấy tệ lắm, con chỉ ước gì ba đừng làm khổ gia đình mình thôi. Còn ba ơi, ba đang nghĩ gì sao lại nóng tánh khác hẳn một người cha điềm tĩnh ít nói như ngày thường vậy ba? Ba lại nghe lời người ta, thiên hạ họ cứ đồn nhảm khiến ba suy nghĩ:“Con là con của thằng nào, chắc gì là con tao”. Câu nói ấy làm vỡ tất cả hình ảnh về ba trong con, con thấy tuổi thân lắm! Ba thật độc ác, ba lại bảo con “Cút đi, cút ra khỏi nhà tao”. Con cũng không ngần ngại gì, cứ thế bỏ đi cùng mẹ và em. Ở lại nhà nữa cũng chỉ khiến ba và mẹ thêm trận hành xác nhau thôi.
2 giờ sáng, mấy mẹ con lang thang ngoài đường, khi ấy là hôm mùng 5 tết ấy ba. Con nghĩ lần này ba mẹ li hôn thật rồi. Mọi thứ hi vọng hão huyền của con về gia đình cũng tắt hẳn. Không hiểu ba nghĩ gì. Có lẽ ba hối hận, ba lại đi tìm con và mẹ. Nhưng như hiểu rõ tánh ba, nên mẹ con con phải cự tuyệt. Khi tỉnh thì không sao cả, nhưng khi có hơi men thì ba lại hoá quỷ dữ, gây cảnh bạo lực gia đình, quá nhiều lần mẹ con con phải rơi nước mắt vì ba. Quá sức chịu đựng của mẹ con con rồi. Dù phải ra thôn, ra xã ba hứa không vũ phu đánh vợ. Nhưng rồi hứa thì hứa, ba vẫn thế, vẫn ngựa quen đường cũ, vẫn cứ lầu bầu chửi mắng cả gia đình. Và thế là, chúng con cũng chỉ biết thức tới sáng để chắc rằng ba không đánh mẹ. Vậy mà ba thật sự làm điều con không nghĩ đến, ba uống thuốc tự tử. Con và bé út ú cả tim, còn mẹ thì không tin cho đến khi ba co giật thì mẹ mới thật sự sự lo lắng và hoảng hốt gọi xe cứu thương ngoài đầu ngõ. Cuối cùng thì sao chứ, chiêu này của ba doạ mẹ tức điên. Hôm đó, mẹ cùng ba nói rõ ràng, vì ngày trước ba ỷ lại có chúng con nên mẹ chẳng dám ly hôn, nhưng khi con nói ra những lời ấy thì đã khiến ba lo sợ gia đình này sẽ tan vỡ. Hay có lẽ ba suy nghĩ lại mà hối hận. Ba phải ký sẵn đơn ly hôn, nếu gia đình còn xung đột vì ba thì chắc chắn ly hôn là điều hiển nhiên đến.
Hơn một tháng, mọi thứ quay về như một nếp gấp gọn gàng sẵn có, trừ tình cảm ba con chúng ta thì dường như sẽ không thể quay về như cũ mà chỉ như người xa lạ phải không ba? Con và ba chẳng nhìn mặt hay nói với nhau dù chỉ một câu hỏi thăm nào. Ba con không bao giờ đụng tới kim chỉ, nhưng đó chỉ là ba của trước đây thôi. Hôm ấy áo ba rách vai, nhìn ba xỏ kim con đau lòng lắm. Con lại giúp ba, thì nhận được sự thờ ơ, phải chăng ba xem con là kẻ thù rồi không ba?
Ngày con lên thành phố học, con trông chờ ba sẽ nói với con câu gì đó như những người ba vẫn thường nói khi con cái đi xa. Nhưng trông chờ cũng chỉ trông chờ bởi ba con đã đi đâu từ rất sớm. Con chỉ còn biết ôm nỗi luyến tiếc gói trọn vào ba lô mà đi thôi. Đi học mà lòng con không an, con cứ lén gọi điện về cho bé út để hỏi xem tình hình gia đình mình, sức khoẻ của ba của mẹ.
Hơn nữa năm, đợt này về nhà thì con vui lắm, nhưng con cũng lo lắng phần nào khi nghĩ tới sẽ đối diện với ba, với những khuất mắt vẫn còn đó mà dòng thời gian chẳng thể bôi nhoà. Ba con vẫn vậy, vẫn cái ánh mắt xa lạ, hờ hững với con. Nhưng điều ấy không làm con khó chịu mà con chỉ ganh tị một chút với mấy em, vì ít ra chúng cũng không bị ba đối xử như chính ba đối xử với con ba ạ! Ít nhất chưa bao giờ ba gán cho các em cái từ “con thằng nào”, hay chưa bao giờ ba đuổi các em đi, duy chỉ có con là được hưởng trọn cả hai từ “cút đi” đều đều những ngày ấy. Ba ơi, thật sự bây giờ con đã nghĩ, con chẳng phải là con gái ba rồi. Hình như con về nhà ba chẳng được vui, ba kể với bạn ba rằng: “Nó con tôi mà hỗn láo, không biết lo cho gia đình, mà dám lên giọng nói ba mẹ li hôn đi”. Lần nữa, con cảm giác bị ruồng bỏ, lúc đó con đã sai, nhưng con thương mẹ, mẹ đã cầu xin con: “Mẹ không sống nổi dưới một gia đình bạo lực của ba”. Mẹ muốn con giúp mẹ, và con cũng muốn ba phải thấy hậu quả về việc ba đã làm. Nhưng thật tâm con, con chỉ muốn doạ ba, để ba biết thương gia đình mình hơn thôi. Mà ba ơi, đến bây giờ thì con thấy cái giá con trả cho việc ấy là quá đắt. Con cảm giác ba không thương yêu con nữa, dù ba ít bày tỏ tình thương nhưng trước đây ba vẫn hay hỏi con thích ăn gì ba gọi mẹ nấu. Còn bây giờ ngay cả việc giáp mặt với ba cũng làm con ngượng đến phát sợ. Con rất để tâm từng cách ba nói, ba làm. Con chỉ muốn ba như trước đây, đừng xem con là người lạ. Vậy ra khó lắm phải không ba. Con biết con cũng quá đáng và thật bất hiếu khi nói “con hận ba”. Nhưng đó là nhất thời thôi, khi nghe ba bệnh, con chạnh lòng chẳng còn nghĩ ngợi được gì mà chỉ muốn hỏi ba muốn ăn gì con nấu, mà sao thật khó để mở lời ba ơi! Ba vẫn xa lạ với con như vậy, nhưng để ý con thấy ba không còn nóng tính nữa rồi.
Cái giá đánh đổi này, có lẽ con cũng học được cách chấp nhận rồi, một đứa con xa lạ. Ít ra với người ngoài thì con vẫn có một gia đình đầy đủ ba mẹ và các em; đúng hình thức là một gia đình dù bên trong có những cơn giông đang thầm chờ ngày ập đến. Thật lòng con rất thương ba, dù trước giờ con chưa bao giờ nói ra. Vậy ba ơi, liệu khi nào thì ba mới tha thứ và hết xem con là người lạ.
Mọi thứ dạo này khá tệ, nên tâm con cảm giác mình làm gì cũng thất bại. Nghĩ đến cái gì đều cảm giác buồn rười rượi.
Đây cũng là lần đầu tiên con tham gia khoá tu, có lẽ con đi để tìm sự thanh thản và tìm một con đường đi mới cho chính mình. Nói đơn giản, con đang muốn học cách tu, cách báo hiếu, cách mình tịnh tâm chờ đợi sự tha thứ.
Con không giỏi văn, không biết dùng lời hoa mỹ, con chỉ chân thật chia sẻ câu chuyện gia đình có chút khuyết điểm của mình. Con chưa từng nghĩ mình sẽ tham gia khoá tu, chắc cũng do có duyên, đợt tu này đến với con thật bất ngờ. Dù trải qua rất nhanh chỉ có ba ngày thôi nhưng con đã có được những ngày không lo nghĩ. Ít nhất bây giờ con cũng có thêm năng lượng, động lực để đối mặt với gia đình, đặc biệt là ba con. Con tin khi bản thân con làm theo lời Phật dạy, nhất định ba sẽ hiểu, không xem con là người xa lạ nữa.
Đối với khoá tu “Hoa phượng đỏ” này con thấy rất vui, nhưng bản thân con nặng lòng chuyện gia đình. Con cũng khó chia sẻ lên bao chuyện vui này, có lẽ mỗi thành viên “Hoa phượng đỏ” sẽ là người hiểu rõ nhất. Chỉ các bạn mới có thể cảm nhận nó đúng nhất nên con không chia sẻ nhiều nữa.
Và con rất cảm ơn các quý Thầy, quý Sư Cô tại mái nhà lam yêu thương - Tu Viện Khánh An đã cho con cơ hội được tham gia khoá tu mùa hè này. Nếu còn cơ hội, con sẽ tham gia nhiều hơn, để bản thân bớt sân si và gieo trồng được nhiều hạt giống tốt tươi hơn.
Con xin chân thành cảm ơn quí Thầy, quí Sư cô, các thiền sinh và các thành viên Gia đình Hoa Ti - Gon.
P/s: Ba ơi, ba mau tha thứ cho con gái ba nhé!
Con yêu ba nhiều!
Con gái ba
Lê Hồng Mai