Lá thư thứ năm: Trái tim con chỉ hướng về gia đình
Mẹ ơi cho con xin lỗi! Xin lỗi vì sự vô tâm như bỏ quên, vì không gọi điện hỏi thăm ba mẹ thường xuyên. Những lúc mẹ ốm đau, lo toan tần tảo sớm hôm thì con không ở bên để san sẻ. Vậy mà con còn ương bướng không nghe lời làm cho mẹ phải lo lắng. Mẹ ơi, con cảm ơn vì đã để con xa nhà để con hiểu nhiều bài học của cuộc sống, để xứng đáng với tình yêu ba mẹ dành cho con. Con cảm ơn vì mẹ đã luôn yêu thương che chở, chăm sóc không một lần nào đặt sự quan tâm con dưới bản thân mình. Con của mẹ đang lớn khôn, trưởng thành từng ngày dưới mảnh đất quê người này.
Kính gửi Mẹ của con!
Sài Gòn vào mùa mưa rồi Mẹ ạ. Con đã nghe cái lạnh len lỏi vào tấm áo mỏng khi ra đường vào sáng sớm. Con đã nghe mùi hoa sửa mỗi lần dạo phố, con đã nghe thấy đất trời dịu lại, nắng bớt nồng nàng và mưa hối hả. Sài Gòn thay đổi nhiều so với cái buổi đầu con đặt chân đến đây. Chắc có lẽ con đã học được cách thích nghi, học cách làm quen cuộc sống nơi này. Có những khi con thèm những bữa cơm gia đình, các món ăn do chính tay mẹ nấu, thèm những tần tảo sớm hôm trong nghi ngút khói của bát cơm trên tay mình. Có những khi thành phố lên đèn, khi mà mọi người quay về với tổ ấm gia đình, con lại nhớ nhà nhớ đến tràn nước mắt. Sài Gòn đông vui tấp nập đấy nhưng sao con thấy mình cô độc. Dù đứng giữa biển người nhưng trái tim con chỉ hướng về gia đình. Đã gần 3 năm cô gái bé bỏng của mẹ đã xa nhà lên thành phố để học bắt đầu cuộc sống mới. Con còn nhớ giọt nước mắt có mùi vị thời gian lăn trên gương mặt mẹ khi tạm biệt con. Con nhớ như in lời mẹ dặn con nơi xa lạ, con còn nghe thấy tiếng thở dài những trăn trở bộn bề trước khi con đi học. Mẹ lo sợ cho con đủ điều về lối sống, điều kiện sinh hoạt nhưng mẹ ơi con vẫn ổn mẹ đừng lo cho con nhé. Xa nhà cũng là cơ hội cho con trưởng thành hơn với những thử thách phía trước. Xa nhà con phải tự đứng dậy khi gục ngã không bao giờ cúi đầu trước hai từ "thất bại”, không cho phép mình dừng lại trước những khó khăn. Xa nhà làm con trân quý hơn nữa những phút giây ngắn ngủi về thăm quê. Con hiểu hơn những lo toan, những yêu thương mà ba mẹ đã dành cho con. Con thật xót xa khi nhìn những sợi tóc bạc của ba và những nếp nhăn trên vầng trán của mẹ. Giữa những bon chen thị phi của cuộc sống như quá chừng vội vã này thì chốn dừng chân bình an nhất chẳng phải gia đình hay sao? Gia đình là động lực để con bước đi cũng là nơi đón con khi trở về.
Mẹ ơi cho con xin lỗi! Xin lỗi vì sự vô tâm như bỏ quên, vì không gọi điện hỏi thăm ba mẹ thường xuyên. Những lúc mẹ ốm đau, lo toan tần tảo sớm hôm thì con không ở bên để san sẻ. Vậy mà con còn ương bướng không nghe lời làm cho mẹ phải lo lắng. Mẹ ơi, con cảm ơn vì đã để con xa nhà để con hiểu nhiều bài học của cuộc sống, để xứng đáng với tình yêu ba mẹ dành cho con. Con cảm ơn vì mẹ đã luôn yêu thương che chở, chăm sóc không một lần nào đặt sự quan tâm con dưới bản thân mình. Con của mẹ đang lớn khôn, trưởng thành từng ngày dưới mảnh đất quê người này. Con sẽ cố gắng hoàn thành những kỳ vọng mẹ đặt cho con.
Con là đứa con ít khi thể hiện tình cảm với mẹ, nên khi nhận được lá thư này chắc mẹ ngạc nhiên lắm. Con biết để lo cho 2 chị em con được ăn học, ba mẹ phải làm lụng, vất vả suốt đêm ngày nhưng mẹ hãy cố gắng nhé con sẽ cố gắng đi làm thêm khi không đi học để phụ mẹ phần nào. Chúng con sẽ học thật giỏi thành tài để báo hiếu cha mẹ.
Mẹ ạ! Thời buổi công nghệ, xa nhau hàng ngàn cây số thì vẫn có thể nhìn thấy mặt nhau. Nhưng trong con vẫn muốn có công nghệ nào đó chạm được bàn tay của mẹ đẻ cảm nhận hơi ấm tình cảm của mẹ. Ai sinh ra cũng không có quyền được chọn cha mẹ. Có nhiều em bé sinh ra đã không biết mặt ba mẹ mình, nên con hạnh phúc khi được là con của ba mẹ. Có những lúc mẹ hay càm ràm nhưng con vẫn yêu mẹ vì mẹ của con mà. Ước gì con được nghe tiếng càm ràm của mẹ mỗi ngày. Mùa Vu Lan lại sắp trở về. Vu Lan là ngày gì hả mẹ? Với mẹ, ngày đó cũng bình thường, đơn giản thôi đúng không ạ? Nhưng với các bạn con, đó là ngày báo hiếu cho cha mẹ, là ngày đoàn viên, còn con làm được gì hả mẹ? Hồi cấp 1 con xin 2.000 đồng để mua hoa tặng cô giáo, đi học về thấy mẹ bán từng tô hủ tiếu, chân mẹ thì hay đau vào mỗi tối. Cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng mua hoa tặng cô giáo khi về thấy mẹ gác tay lên trán: "Tháng này chắc ba mày không được nghỉ phép”. Lên cấp 3 xin mẹ 50.000 đồng để đi cắm trại nhân ngày nhà giáo. Về tới nhà muộn thấy cửa nhà mẹ lau sạch sẽ, mâm cơm vẫn còn nguyên để đợi con về ăn cùng. Thật ra con yêu mẹ lắm, lúc nào cũng nghĩ tới mẹ đầu tiên. Nhưng con là thế, không biết thể hiện yêu thương. Hồi còn bé con có mua hoa tặng mẹ nhưng con không dám đưa, rồi có lần làm thơ tặng mẹ con cũng không dám đưa. Có lẽ mình ở quê mẹ nhỉ? Những bà mẹ ở quê thì đầu tắt mặt tối mấy khi được tổ chức Ngày Của Mẹ. Nhưng con quên là bà mẹ đầu tắt mặt tối mới được trân quý nhiều hơn. Lên thành phố, con thấy những người phụ nữ ngang tuổi mẹ mặc váy mang guốc cao, bước đi nhẹ nhàng, lịch lãm không vội vả tất bật. 8 giờ tối -cái giờ mà mẹ đi ngủ thị họ ra đường đi chơi, được chồng chở đi siêu thị mỗi tuần nhưng mấy ai hài lòng với cuộc sống hiện tại. Còn mẹ khóc mỗi khi ba làm mẹ buồn nhưng mẹ vẫn nói yêu gia đình mình nhất.
Mẹ! Con yêu mẹ ! Con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại dạy mẹ để mẹ dạy con. Mẹ hãy ngủ đi đừng thức nữa. Sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu? Sao sau mỗi giấc ngủ của mắt lại thêm thâm quầng? Sao mẹ hay ốm đau? Phải chăng tất cả mẹ đều lo lắng cho gia đình mình, lo lắng cho chúng con. Đêm nay mẹ hãy ngủ thật an giấc nhé.
Nguyễn Thị Hồng Cẩm
(Gia đình Hoa Mười Giờ)